Mâu
thuẫn
Buổi hẹn hôm đó, hắn nói với tôi:
“Tình yêu không chỉ đơn giản là được nuôi bằng những cảm xúc”. Ờ thì
hắn cũng đúng mà cũng chẳng đúng, ngay cả khi người ta lợi dụng nhau
cũng là dựa trên cảm xúc đấy thôi. Thế này nhé, anh không thể lợi
dụng người anh yêu, người mà anh và con tim ngu xuẩn của anh cứ run
rẩy khi mặt đối mặt, anh chỉ có thể lợi dụng những người mà anh
“không có nhiều tình cảm cho lắm”. Chẳng vậy! Các cuộc tình chéo ngoe
thường là giữa những ông già và cô bồ trẻ hoặc ngược lại, có ma
nào tin cho nổi một cô gái nõn nà chừng ấy lại muốn đầu ấp tay gối
với một ông lão đáng tuổi bố mình.
Hồi còn nhỏ, hắn là thằng nhóc
hiếu động và hướng ngoại, ấy vậy mà sau vài ba cuộc tình đổ vỡ
hắn đâm ra sợ đàn bà, sợ luôn cả yêu nữa. Nghĩ thì cũng tội nghiệp,
hắn sống chân tình thế vậy mà dù có cho đi bao nhiêu thì mấy cô vợ
lẫn người tình cứ lần lượt xách va-li mà đi.
Tôi xin kể, hắn có một bà mẹ. Ờ
thì một bà mẹ “ghê gớm” – đây là từ nói giảm nói tránh nhẹ nhất
mà tôi tìm được, một người phụ nữa ngoại tỉnh chân ướt chân ráo ra
thành phố, vớ được một ông chồng khù khờ… Và thế là đổi đời. Nhưng
mà với cái bản tính có trời mới đổi được nên đến thời điểm này,
dù chỉ có một mụn con nhưng bà đã có đến hẳn ba cô con dâu và vô số
các “con suýt thành dâu”.
Tôi gặp Nhung trong một buổi chiều
nắng gắt, cô gái khá dễ thương với nụ cười hiền lành. Tôi tự nhủ
rằng hắn sẽ có cảm tình với cô gái này lắm. Ơ! Nhưng điều kì lạ
là vì cái lý do trời ơi đất hỡi nào mà tôi lập tức nghĩ đến mẹ
hắn. Tôi nhớ cái cách bà chửi đứa cháu nội chỉ vì con bé càng lớn
càng giống mẹ y đúc bằng tất cả những gì cay nghiệt nhất. Trì
triết có, lăng mạ có, thậm chí tục tĩu cũng đủ cả… Đến đây tôi lại
ái ngại khi giới thiệu cô gái hiền lành này cho hắn.
-
Này
em! Tên đó hơn em nhiều tuổi như vậy, sao còn muốn quen hắn?
-
Dạ…
- Cô gái cười trừ.
-
Hắn
giầu thật. Có đáng không em? Em chắc cũng chỉ tầm tuổi bé Na nhà
hắn.
-
Dạ!
Em cũng là phận con gái, cần một người đàn ông đứng đắn và ổn đinh…
Nói thật, toàn bộ mớ giải thích
phía sau của cô ấy tôi nghe không có vào nên không thể nhớ. Rõ ràng,
kẻ độc tài bao giờ cũng có cái lý của kẻ độc tài và đám người
sống bám cũng luôn có cái lý thích hợp nhất để biện minh cho sự ăn
bám của mình. Tôi lại càng thấy chán nản cho một bộ phận của tương
lai sau này.
Sau đó thì Nhung và hắn vẫn quen
nhau, vẫn yêu nhau tạm gọi là say đắm. Một đám cưới hoàn hảo diễn
ra. Tôi nhìn thấy nụ cười tươi rói trên khuôn mặt mẹ hắn đi kèm với
lời phát biểu mang tính chất dằn mặt con dâu đừng có hòng nhòm ngó
của cải một cách hết sức kín đáo. Người ta thường nói “cuộc chiến
giữa mẹ chồng nàng dâu luôn là cuộc chiến giữa hai mụ đàn bà mà
đàn ông không bao giờ hay biết”. Tôi đưa mắt về phía bé Na, hai mươi
mốt tuổi rồi chứ còn bé bỏng gì, nó vui vẻ đi chúc tụng mọi
người. Nó vui thật sự.
-
Na!
Ba lấy vợ rồi con buồn không?
-
Dạ!
Ba cũng cần có người chăm sóc mà, con phận con gái rồi cũng phải đi
lấy chồng…
-
Con
không lo mẹ hai không thương ba thật lòng à?
-
Vâng…
- Con bé cười nhẹ – Vì cái gì thì miễn sao khi có được rồi cô ấy
đừng phụ ba, ba khổ nhiều rồi.
Hôm đó tôi biết, bé Na lớn lắm
rồi, con người ta khi biết bản chất sự việc và biết chấp nhận đánh
đổi để có được một điều gì đó cần thiết thì người ta đã thật sự
trưởng thành. Bởi lẽ, cuộc đời không cho không ai cái gì, hạnh phúc
cũng vậy mà tình yêu cũng thế.
Mẹ bé Na đã lập gia đình, dù rất
hay tâm sự nhưng ít khi tôi thấy con bé nhắc đến mẹ. Nó rất yêu và
kính trọng mẹ mình nhưng có lẽ con bé hiểu hơn ai hết, với bất kì
cột mốc quan trọng nào trong cuộc đời nó cho đến tận bây giờ, chưa
hề có sự góp mặt của mẹ nó.
-
Ông
có bắt bé Na gọi Nhung là mẹ không? Chẳng phải Nhung hơn con bé có ba
tuổi thôi sao?
-
Tùy
nó, tôi không ép, con bé có cá tính riêng và độc lập hơn bề ngoài
rất nhiều, tôi chưa bao giờ ép buộc được nó điều gì.
-
Nó
không được may mắn, ông chú ý đến nó nhiều hơn, không có mẹ bên cạnh,
nó thiệt thòi đủ đường rồi.
Thật ra thì hắn hiểu ý tôi muốn
nhắc hắn bênh con bé nhiều hơn, bà nội nó khắc nghiệt quá. Nhưng
chắc hắn cũng chẳng dám làm.
Một người đàn ông nhu nhược.
Hơn ba mươi năm trước, khi tôi và hắn
ly hôn, cũng may lúc đó chưa có mụn con nào, cứ nhìn bé Na bây giờ
tôi lại thấy sự hãi nếu chẳng may con mình cũng phải chịu đựng cuộc
sống đó, “nhung lụa vàng son lệ vẫn tràn”.
Tôi ra đi vì hắn không đủ sức bảo
vệ vợ con. Tôi ra đi vì bà ấy quá khắc nghiệt và can thiệp quá sâu
vào cuộc sống của tôi. Tôi ra đi vì đã theo học đến thạc sĩ thì quá
đủ để hiểu một cách sống cổ hủ đến lệch lạc… Và vì rất nhiều
thứ khác.
Thế nhưng chúng tôi vẫn là những
người bạn, và bé Na thì chẳng khác nào con gái tôi. Vì vậy mà tôi
có mặt ở đây ngồi nhìn hắn nốc rượu ừng ực, than thở về cuộc đời
và thở ra những định nghĩa bi đát về tình yêu.
Nhưng anh bạn ạ! Tình yêu tồn tại
ngay xung quanh anh mà anh không cố nắm giữ, có được rồi thì không
biết bảo vệ, mất đi rồi anh không biết tìm kiếm lại, Vậy thì, hạnh
phúc sẽ đúng là mơ hồ, tình yêu chẳng còn là điều giản dị như
chính nó, Và bây giừ anh có tất cả, nhưng lại chẳng có gì hết.
Mạn Ngọc
Chị ơi sao chị không viết blog nữa ạ :(
Trả lờiXóachi mới nghỉ sinh em bé nên ko có nhiều thời gian chăm sóc blog, chị sẽ tiếp tục khi có thể. Cảm ơn em nhé!
Xóachi mới nghỉ sinh em bé nên ko có nhiều thời gian chăm sóc blog, chị sẽ tiếp tục khi có thể. Cảm ơn em nhé!
Xóa