Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

Phi Yến


                                       Phi Yến


                                … Là em của một buổi chiều yên ả trong mưa bão
                                … Là em để thành phố quên thức dậy
                                … Là em và ngậm ngùi trong đáy mắt
                                … Giấc mơ nào ướt đẫm tuổi thơ tôi…

       Nó lớn lên khi cuộc đời bỏ quên nó, một đứa trẻ chỉ biết im lặng nhìn ngày tháng trôi đi. Nó giống như đứa trẻ bị thượng để nguyền rủa và trần gian thì chỉ dành cho nó một khoảng không gian nhỏ bé, chẳng đủ cho nó bước chân đi, chẳng đủ cho ước mơ nó tung cánh…

       Người ta gọi nó là “con nhóc”, đôi khi tôi băn khoăn có nên viết hoa hai từ “con nhóc” đó không… Nó hay ngồi ở bãi cỏ trên đê, cái thân hình nhỏ bé đó cứ làm tôi xao xuyến lắm, có cảm giác nó giống như một giọt nắng và chỉ cần một cơn mưa thì sẽ chẳng xót lại được điều gì. Cũng giống như những cô bé cùng độ tuổi khác, nó mơ mộng nhiều, đôi khi còn buồn man man không rõ lý do kiểu đặc trưng con gái mới lớn, nhưng có lẽ cái khác ở đây là nó lặng lẽ hơn, cũng chẳng ai quan tâm “con nhóc” đã thành thiếu nữ hay chưa vì chẳng có thằng thanh niên nào trong khu phố này chờ đợi điều đó… Có lẽ chính vì vậy, tôi thấy đôi mắt to tròn đó dường như lúc nào cũng ngấn nước…

       Tôi hay chọc nó, hỏi nó là nhóc bao giờ mới lấy chồng cho chị ăn cỗ, nó mỉm cười nói là chỉ đợi ăn cỗ của mọi người thôi chứ đừng ai hòng ăn cỗ của nó… Một câu nói đùa làm tim tôi se lại, nó có một tâm hồn mong manh như thân hình nhỏ bé của nó vậy.

       Khi nó còn nhỏ, nó hay đòi tôi cho đi hái trứng cá cùng, tôi cũng chỉ mỉm cười nói khi nào nhóc lớn sẽ cho nhóc đi, mặt nó buồn thỉu, giọng đặc lại và lí nhí:

     “Mẹ nói em không đi được”

      Tôi im lặng rồi xoa đầu nó, tôi không thể nhẫn tâm nói ra những lời an ủi sáo rỗng và hình thành cho nó một mơ ước mà rõ ràng nó không bao giờ với tới được, có một cái gì đó bên trong tối dâng lên và bất giác bật ra thành lời nói:

     “ Nhưng nhóc có thể bay được”

      Nó nhìn tôi với đôi mắt trong veo, giống như nửa hoài nghi nhưng cũng là vui sướng, ánh mắt của nó của in đậm trong tâm trí tôi, đôi mắt của một tâm hồn luôn sải rộng cánh…

       Cái đám con gái mới lớn trong khu phố khác hẳn nó, con gái bây giờ không như ngày xưa nữa, các cụ ngày xưa có làm duyên thì cũng thẹn thùng, có tình ý thì cũng chảng dám ngỏ cùng ai… Còn chúng nó bây giờ lạ lắm, cứ đứng ở đầu ngõ mà bô bô thích anh này rồi để ý anh kia, tôi lắc đầu ngao ngán, có khi mình sắp thành bà già cổ hủ đi sau thời đại rồi cũng nên.

       Nó đem cho tôi mấy file truyện ngắn nó vừa mới in ra, phải nói cho rõ ngọn ngành thì tôi là cô giáo dạy văn của nó, nó thích viết những truyện ngắn nhỏ nhặt và luôn mang sang chờ đợi những lời nhận xét của tôi. Ở cái tuổi của nó thì khó mà có những mẩu truyện sâu sắc cho được, nhưng điều tôi ấn tượng là những câu chuyện nhỏ nhặt đó không phải là giấc mơ của một cô bé mới lớn, nó giống như điều mong mỏi của một người phụ nữ tự biết hạnh phúc thật xa xỉ với mình…

       Tôi hỏi nó có tình cảm đặc biệt với ai chưa, nó cúi đầu:

      “Chắc chẳng ai muốn yêu em đâu chị nhỉ?”

       Tôi không an ủi nó, cũng chẳng huyễn hoặc điều gì làm nó mơ mộng và chờ đợi, tôi luôn dạy cho nó phải biết đối diện với thực tế, dù rằng thực tế có tàn ác thế nào, bởi chỉ có lẽ đó mới khiến nó mạnh mẽ sống vững vàng trong cuộc đời này.

     “Em là một thiên thân và tất nhiên là chẳng kẻ nào dại dột lại đi yêu một thiên thần!”

      
                                                 *************************


        Sáng nay tôi thấy mấy bông Vũ Nữ bắt đầu nở, lạ kì là chúng luôn làm tôi nghĩ đến nó, tôi trộm nghĩ, nếu không vì đôi chân đó chắc hẳn nó sẽ là một vũ công giỏi, tôi luôn nghĩ thế như thế tôi chắc chắn ở một khiếp người nào đó, hoặc giả là khi nó vẫn còn là một thiên thần nó sẽ bay nhảy trên đôi chân nhỏ xinh, bay nhảy trên những bản nhạc, nhẹ nhàng và êm ái như chính tâm hồn nó vậy. Tôi nhấc giỏ Vũ Nữ và quyết định mang nó theo mình.


                                                        ****************



-          Subin! Đây là chị Phi Yến, con chào chị đi!

-          Chào chị! Mẹ! Mẹ! Chị có nghe thấy không mẹ?

-          Có chứ!

-          Sao chị lại ở đây một mình ạ?

-          Bởi vì chẳng có nơi đây dủ rộng cho chị sải cánh…


                                                         ******************
      

      Nó là một thiên thần, mà trần gian này thì không đủ chỗ cho nó, nhưng nó lấy đi của cả khu phố một điều nho nhỏ, vậy thôi nhưng cũng đủ để mất mát nhiều lắm...
                             
                                                        "  …Ngày 20 tháng 9 năm 1994
                                                             Nơi an nghỉ cuối cùng
                                                            Hoàng Phi Yến… "



Mạn Ngoc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét