Valentine giữa Hà Nội – Sài Gòn
Người ta thường nói những kẻ tham
vọng sự nghiệp nhiều sẽ khó tìm thấy tình yêu đích thực của riêng
mình, không biết rằng điều đó là đúng hay sai vì đó với một cô gái
trẻ như tôi thì trải nghiệm ở cái cuộc đời này chưa đủ để thấm
được điều đó. Nhưng sự thật là tôi đang tham vọng. Một người Hà Nội
và những ước mơ trên mảnh đất Sài Gòn. Chính vì vậy, valentine với
tôi gần như chỉ là một đề tâì để thiên hạ bàn tán, giống như bao
nhiêu đề tài khác, như mọi ngày khác.
Valentine là những nhày rét mướt với
cơn mưa bụi dai dẳng cả một ngày trời, Hà Nội những ngày giữa tháng
hai thường là sau đợt nghỉ tết Nguyên Đán, cả một thành phố uể oải
bắt nhịp vào công việc mưu sinh. Mệt mỏi và chậm chạp. Sau này khi
đến Sài Gòn tôi mới hiểu rằng chính cách sống chậm chạp và hoải
cổ của chất người Hà Thành ngấm sau trong con người tôi đã làm cho
việc thích nghi với mảnh đát gấp gáp, nhộn nhịp trở nên khó khăn.
Khi còn là một cô bé, cái tuổi chưa kịp hình thành những tính toán
cho sự nghiệp tương lai tôi thường mơ ước sẽ có một cậu trai nào đó
tặng cho mình một món quà chẳng hạn… con gái luôn mong muốn được quan
tâm và yêu thương. Lớn hơn một chút, khi những tiểu thuyết về chuyện
tình đẹp chỉ có trên trang giấy ngấm vào tâm hồn thì cái mơ ước
thưở nhỏ trở thành một điều gì đó giống như mơ ước về tình yêu
thật đẹp của tôi được đem cất giấu ở nơi sâu thẳm nhất mà sau này
tôi đã quên mất nó.
Valentine là ly cacao nóng hổi mà tôi
tự thưởng cho mình kèm với một ngày lười biếng sách vở, nằm dài
trên đi-văng lắng nghe những giai điệu nhẹ nhàng dì hát trong bếp. Có
đôi lần tôi hỏi dì về ngày valentine đáng nhớ nhất của dì thì chỉ
nhận lại được tiếng cười giòn tan kèm theo câu nói tôi đã thuộc
lòng…
“Với dì, ngày nào cũng là valentine.”
Tôi biết dì luôn chờ đợi một điều gì
đó, có những lời nói trở thành một tâm niệm để sống và dì thì cứ
mãi chờ đợi, gần nửa của đời tàn sắc trong căn hộ nhỏ gần Hồ Tây,
dì cứ im lặng như thế mà mòn mỏi cả một thời xuân sắc. Tôi yêu dì
đến mức đôi khi muốn bùng nổ vì những tâm tư dì cố kìm giữ, những
hi vọng dì cố mang theo. Thế nhưng còn bao nhiêu valentine như thế này
nữa? Từ đó tôi mệt mỏi với mỗi lần valentine đến…
Ngày tôi quyết định làm hồ sơ thi đại
học ở Sài Gòn, sau nhiều ngăn cản với đứa cháu bướng bỉnh dì đành
bất lực và kể cho tôi mội câu chuyện nhỏ, một lời nói ngắn gọn đơn
giản đã gim chặt dì với những ước mơ không thể với tới…
Năm tôi mới mới một tuổi và dì vừa
tròn mười tám, mẹ tôi ra đi bỏ lại đứa cháu nhỏ cho dì, có lẽ muốn
hay không dì cũng không còn sự lựa chọn nào khác là nuôi nấng nó như
một trách nhiệm. Dì bỏ lại một tình yêu mới chớm, dì đủ mạnh mẽ
để hiểu rằng khi có tôi, hạnh phúc về một tình yêu gần như không thể
với dì. Hà Nội những năm chín mươi với những dị nghị và miệng lưỡi
của nó đủ cay đọc để nhấn chìm cuộc đời của một cô gái trẻ như
dì… Và tất nhiên, valentine là một ngày xa lạ lắm với dì. Rồi người
đó cũng rời xa Hà Nội đến một nơi nào đó, tất cả những gì còn lại
cho dì là một lá thư với một bông phượng vĩ đã ép khô từ lâu. Dì
không cho tôi xem lá thư đó, tôi cũng không đủ nhẫn tâm để tò mò, chỉ
biết rằng có một lời hứa nào đó, một ước hẹn nào đó, một tình
yêu nào đó đủ lớn để dì chờ đợi…
“Hà Nội, ngày 14 tháng 2 năm 1995
Yêu em!”
Dì nói với tất cả những bà nội trợ
ở quanh khu phố này rằng: dì có một gia đình nhỏ, một đứa con gái
đang học và làm việc trong Sài Gòn, nó chưa đủ lớn để tìm kiếm
hạnh phúc đích thực dành cho bản thân nó, nhưng nó biết trân trọng
những gì mình có và biết vun đắp cho tương lai của mình. Dì nói về
nó bằng tất cả những gì tự hào nhất. Nhưng dì chỉ giữ cho riêng
mình một bí mật nhỏ mà ngay cả tôi cũng không thể biết.
Từ đó valentine lại dấy lên trong tôi
những cảm xúc lạ ở một mảnh đất khác, nơi đây không giá lạnh, không
mưa phùn, không cacao nóng và câu hát mượt mà của dì, tất cả chỉ vỏn
vẹn trong một cuộc điện thoại nhưng tình yêu Hà Nội, tình yêu với
người dì tuyệt vời của tôi đã được gói gém đầy đủ nhất và gửi
tặng cho Hà Nội, gửi tặng của Sài Gòn…
“Valentine vui vẻ, con yêu dì lắm”
“Ngốc ạ, ngày nào với dì cũng là valentine,
dì cũng yêu con”
Mạn Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét