Café sứ của ba tôi
Cả tuổi thơ của tôi gắn liền với mùi hương café dịu dàng phía
đầu giường của ông – người mà tôi tôn kính gọi là ba. Có những mơ
mộng của một đứa trẻ biến ông thành một hũ café lớn trong mắt tôi…
Thế nhưng tôi không thích café cho lắm, như những đứa cùng trang lứa,
tôi không thích những vị đắng mà mãi về sau này tôi mới ngấm hết vị
đắng của café… của cuộc đời.
Ông thường ngồi thật lâu bên chiếc dương cầm cũ… ông ngồi rất
lâu, chôn thật sâu những âm thanh đẹp não nề và cả những suy tư mà
một đứa trẻ như tôi không thể hiểu được. Ông hiền lành lướt nhẹ trên
những phím đàn đã ngả vàng. Đúng. Ông lướt nhẹ trên chúng, cả cơ
thể đầy lịch lãm của ông lướt nhẹ trên chúng và cả tâm hồn sâu thẳm
của ông lướt nhẹ trên chúng… Những âm thanh từ ông thoáng hương nồng
nàn của café sữa… Chúng cứ dịu dàng và nồng đượm như thế và ôm ấp
tuổi thơ tôi vào lòng.
Ông là con người của âm nhạc. À! Không! Đúng hơn thì ông là
người tạo ra âm nhạc… Tôi thích chiếc ghi-ta treo trên tường trong phòng
khách của ông, nó có màu nâu vàng, cái màu luôn làm tôi nghĩ đến ông,
những sợi dây được căng lên chính xác đó luôn làm một đứa trẻ như tôi
thắc mắc vì sao chúng chỉ nghe lời ông mà cất lên những âm thanh kì
diệu như vậy… kì diệ như chính con người của ông…
Rất lâu về sau, mỗi lần nghĩ về ông, tôi không sao thoát ra khỏi
giấc mơ êm đềm mà ông đã ban tặng cho tuổi thơ tôi, cho kí ức về vùng
đất vàng ươm bên dưới bầu trời trong vắt và cả vị café thơm ngọt
ngào với nụ cười in đậm vào khoảng chân không trong tâm hồn tôi… Tôi
là đứa trẻ biết chấp nhận sự thật và học cách đối diện với nó,
tôi đã thường tâm sự với bà – người mẹ hiền đáng thương của tôi, tôi
kể cho bà nghe về ông, tôi nói với bà rằng ông tuyệt với thế nào khi
ông đàn, nói cho bà biết rằng ông đàn cho bà, nói với bà ông yêu bà
như thế nào và… nói rằng tôi yêu ông nhiều như thế nào… Bà luôn mỉm
cười, nụ cười đẹp cho đến khi bà nằm xuống, nụ cười đó đã chôn
chặt nụ cười của ông - nụ cười mang nhiều tâm tư u uất và cả những
cố gắng chống chọi với cuộc đời của một người đàn ông sống vì đứa
con gái bé bỏng…
Sau này tôi mới hiểu tình yêu ông dành cho bà nhiều hơn nhũng
điều tôi thường tâm sự với bà hay nói đúng hơn là tâm sự với chính
mình… Ông đã gom nhặt toàn bộ dư vị và linh hồn của mảnh đất thơ
mộng đó tặng cho tôi như một món quà chỉ có người cha mới có thể
dành cho đứa con gái của mình. Ông đã sâu chuỗi những âm thanh mĩ
miều tặng cho đứa con gái nhỏ bé, ông mang những nhạy cảm của chính
mình để tạo nên tâm hồn lãng mạn của đứa con ông yêu thương vô ngần…
Chỉ duy nhất một điều ông không tặng cho tôi nhưng tôi đã tự ý lấy nó
từ ông cho riêng mình… đó chính là hương café nồng đượm từ tâm hồn
trĩu nặng suy tư của ông… Tôi đã mang nó theo mình, mang nó trong tâm
hồn mình, mang nó vào giấc mơ và chờ đợi một điều kì diệu nào đó
sẽ chắp cánh cho chúng bay lên cao, bay đi nữa đến nơi ông đang mỉm
cười hạn phúc để ông biết đứa con gái này đã làm được những gì,
đã trở thành một con người như thế nào…
Danh vọng nhiều quá, mơ mộng và cầu toàn nhiều quá đôi khi tôi
không nhận ra chính mình… Linh hồn tôi được tạo nên từ những điều
lãng mạn và đẹp đẽ ông ban tặng… thế nhưng có những dòng chữ tôi
viết ra không có lấy một chút hương vị nồng đượm đó… không phải từ
món quà tuyệt vời tôi nhận từ ông. Có những lúc tôi quên mất rằng
có một đôi mắt đục màu thời gian theo dõi mình, tôi quay cuồng trong
những thứ văn chương khó hiểu đến mức tôi – kẻ tạo ra chúng cũng
không thể chấp nhận được. Tôi vô tình quên mất chú cá heo nhỏ nhắn
trên cổ, con vật luôn hướng tới tự do và giải phóng… Tôi đã đem chôn
cất những thứ cần phải được giải phóng. Và cứ thế như một con thiêu
thân tôi lao vào cuộc sống, lao vào ánh sáng chói lòa của xã hội…
để lại đôi mắt và mái tóc bạc đứng lại ngắm nhìn tất cả cứ băng
qua, cứ vô tình như thể ông không tồn tại…
“ I’m
sorry dad, blessing you…
… For everything… “
Tiếng nhạc từ một chiếc đĩa không vỏ, không tiêu đề vang lên,
nó bóp chặt, thật chặt trái tim tôi khiến việc hô hấp trở nên gần
như vô nghĩa… Đưa mắt về phía chiếc dương cầm phủ đầy bụi… tôi đã để
bụ phủ đầy tâm hồn mình. Con người thật kì lạ, phải rất lâu sau,
phải làm mất nhiều điều thật quý giá họ mới tìm được điểm dừng…
Họ đứng đó nhìn lại phái sau, chờ đợi… ăn năn rồi lại chờ đợi và
ăn năn…
…………
Tôi thích café, vị đắng ngọt ngào của nó, tôi thích những âm
thanh não nùng của dương cầm, thích những nốt nhạc lãng mạn và
phóng phóng của tây ban cầm… thích những gì chậm chạp giữa những
thứ quá nhanh, thích một chút lắng đọng khi không gian xung quanh mình
quá loãng… Còn nữa, tôi thích điểm sáng tuyệt vời của quá khứ khi
tất cả đều hướng tới tương lai…
… Hơi muộn để nhận ra mình đã sai lầm, hơi muộn để nhận thấy
điểm dừng của tham vọng, thế nhưng giờ này tôi đã dừng lại… dừng
lại để nhìn cả thế giới quay cuồng trong những gì tôi đã nhận ra…
Mạn Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét