Tìm kiếm
Nó đã thần
tượng và những tưởng tình yêu có thể đẹp như những câu chuyện nó đã từng đọc.
Thế nhưng…
thực tế ngược lại hoàn toàn.
Sau tất cả
những giấc mơ nó dày công vun đắp, đáp trả lại nó chỉ là một đúc kết khô khan.
“ Tình yêu
đẹp vốn dĩ chẳng bao giờ tồn tại”
Nó hiểu
được sự thật đó và bắt đầu không trốn tránh, nó thực tế hóa những viễn tưởng nó
từng đặt ra. Và rồi khi nó giật mình nhìn lại … vẫn không ai ở bên cạnh nó.
Khi thời
gian và cuộc đời cứ túc tắc bước qua vô tư lự, nó vội vàng đuổi theo những danh
vọng nó đặt, và rồi nó bắt kịp, dường như nó có tất cả, có tất cả từ sự cố gắng
không ngừng nghỉ của nó, có tất cả bên trên những giấc mơ về tình yêu mà nó cố
tình vùi lấp… Và rồi khi nó nhắm mắt lại, nó ngơ ngác tìm một chỗ bấu víu… thế
nhưng nó vẫn chỉ có một mình.
Rồi khi
trái tim nó được chính nó phủ tấm vải trắng lên, để tang cho những hi vọng ngây
ngô về hạnh phúc chỉ tồn tại trên những trang giấy, nó bỗng chạnh lòng lạc lõng
giữa biến lớn nhưng trống rỗng…
Được và
mất, nó cũng không biết rốt cuộc nó được những gì và đã đánh mất những gì, hoặc
giả… nó chưa được gì cả và cũng chẳng có gì để đánh mất. Nó mỉm cười chấp nhận
sự vô vị trong cuộc sống của chính mình.
Và thế rồi
nó gặp anh, anh đã đổ thẳng vào cuộc đời trong vắt của nó màu đen xì bẩn thỉu.
Và từu đó cái cuộc đời của nó bắt đầu có màu sắc. Với nó anh như một sinh vật
lạ, lạ từ nụ cười ấm nóng, lạ từ ánh mắt ướt dịu dàng, lạ từ vòng tay chắc
chắn, lạ từ mùi oải hương lẫn trong khói thuốc. Thế là nó cuống cuồng bới tung
những gì nó đã vùi lấp và ngớ ngẩn ôm lại thứ giấc mơ viển vông đó.
Nó “yêu”
anh. Ôi! Ngu xuẩn như thế đấy, nó cố gắng vùi lấp cái từ đó đi và bây giờ chỉ
vì hình bong đó nó bỗng mải miết tìm kiếm lại.
Nhưng nó
biết, anh không yêu nó, đôi mắt, nụ cười và tất cả những gì thuộc về anh nó
không thể chạm tới, nó lại sợ hãi nhận ra nó vẫn đứng một mình trong bong tối,
nó mệt mỏi gượng cười, bới tung những cảm xúc không xác định để lại vùi lấp
giấc mơ đó… cùng với trái tim giờ đã vá chằng chịt…
Nó choàng
tỉnh trong một cơn một mị, ngơ ngác đi tìm một hơi ấm cho mình, đáp trả nó chỉ
là những tiếng tút dài bất tận, nó co ro cố ôm ấp lấy cơ thể lạnh lẽo của mình,
lờ mờ cảm nhận hơi ấm anh đang dành cho ai đó.
Nó gục ngã
bên lề đường, đưa mắt nhìn mọi người vẫn vô tình bước qua nó, đôi môi khẽ run
run gọi tên anh giữa những âm thanh xô bồ át lặng đi tiếng nức nở vô vọng. Đôi
mắt nó tưởng chừng như mù đi khi đôi môi nó hằng khao khát êm dịu đặt lên một
đôi môi khác…
Nó đứng dậy
bước tiếp, nó lặng lẽ đứng nhìn anh từ bên ngoài cuộc đời của anh, cay đắng gim
chặt tình yêu bẩn thỉu đó vào bên trong khoảng trống của linh hồn, nó không dám
đến gần, không dám chạm vòa vì sợ anh sẽ lại ném vào cơ thể không lành lặn của
nó những ánh nhìn ghê sợ ấy. Nó. Bất lực với tình yêu của nó.
Cái ngày mà
nó gói gém trái tim mình đem đến cho anh, anh dường như muốn phỉ nhổ vào nó,
phỉ nhổ vào mơ ước nó vừa ngây thơ tìm kiếm lại. Nó đánh rơi trái tim đó, không
còn muốn nhặt lại những mảnh vỡ vụn nát, nó lạc lõng vào thế giới đau khổ mà nó
không thể tưởng tượng ra trước đó.
Rồi. Rất
lâu về sau đó, nó nhận ra một điều. Khi anh cười, đôi môi nó vô thức cong lên…
Khi anh hạnh phúc ôm ai đó vào lòng, lồng ngực trống rỗng của nó bỗng dưng ấm lại…
Khi anh mệt mỏi, nó lại lăng xăng dọn dẹp những thứ vướng bận chân anh… Khi anh
ném về nó những ánh nhìn ghê tởm nó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh…
Nhưng nó nhất quyết không rời xa anh, niềm hạnh phúc duy nhất của nó là được
đứng từ xa ngắm nhìn anh hạnh phúc.
Đến lúc đó,
nó chợt nhận ra, tình yêu mà nó luôn tìm kiếm thực ra chính là đây. Một tình
yêu tuy không nguyên vẹn nhưng là một tình yêu đẹp. Nó vui vẻ nâng niu như một
đứa trẻ cố giữ đồ chơi, mặc dù nó biết xung quanh nó vẫn không có ai đưa tay về
phía nó, nhưng nó không sợ hãi, nó chỉ khóc vì nó hạnh phúc với hạnh phúc nhỏi
nhoi noa tự xây dựng lên.
Và… anh vẫn
không biết, không biết những nỗi niềm đáng thương này của nó, anh vẫn dày vò nó
bằng những lời nói hay đơn giản là ánh mắt khinh bỉ dành cho nó cũng nức nở
trong im lặng vì thấy mình nhục như một con chó.
Đúng! Nhục
như một con chó!
Một ngày
cách đây không lâu, có một thiên thần vô tình rơi xuống trái đất, đáng thương
thay cho số phận của thiên thần đó, một
tình yêu nó cứ mãi tìm kiếm trong vô vọng, bao nhiêu cay đắng tủi hổ nhưng phía
cuối con đường vẫn không ai dang rộng vòng tay đón nó.
Nó mỉm cười
khi anh bất ngờ gọi tên nó, niềm hạnh phúc nhỏ bé như vỡ òa, nước mắt nó lăn
dài trên gò má, nó đưa tay quệt ngang mắt, bàn tay nó đẫm máu hòa lẫn với nước
mắt trong suốt, ý thức của nó mờ đi, sau cùng nất cả những gì nó còn thấy là
vòng tay ấm áp nó hằng mơ ước. Nó chìm vào vô thức.
Khi nó tỉnh
lại, hạnh phúc vô vàn khi thấy anh ở đó, lo lắng nhìn nó như thể nó là người
anh yêu nhất trong cuộc đời. Nó chạm tay vào gương mặt tưởng chừng như không
bao giờ gần nó đến thế, nó mỉm cười khi nước mắt không ngừng đuổi nhau.
“ Anh không
biết đúng không? Em yêu anh nhiều lắm, anh sẽ không biết đúng không? Em đau
lắm! Anh sẽ mãi không hiểu đúng không? Em chỉ có một mình thôi. Nhưng xin anh,
hãy cho em một mình để yêu anh mãi mãi…”
Hai chữ
“mãi mãi” khép lại, bàn tay nó nặng nề rơi xuống, đôi mắt trĩu nặng, trái tim
nó ngừng đập… Đúng… Trái tim nó đã ngừng đập từ rất lâu rồi.
“Hãy cho em một mình để yêu anh mãi mãi”
Anh ngơ
ngác nhìn người ta phủ khăn trắng lên khuôn mặt xinh đẹp của nó, trái tim anh
khi ấy bỗng hẫng một nhịp…
Ceres
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét