Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Bí Đao Và Biển Mực Nướng


Bí Đao và Biển Mực Nướng



Author: Shampoo



Parring: ChanHyun



Ratting: SA




       Chiến dịch quảng bá nhóm và mini album MAMA đã kết thúc. Thật là ầm ĩ vì tiếng reo hò của cả đám nhóc gồm mười hai cái miệng… Nói đi nói lại thì chúng vẫn là những đứa trẻ chỉ được cái to xác thôi.



       ChanYeol ấy, hắn sẽ về nhà với bố mẹ hắn và người chị ( có lẽ là xinh đẹp ) của hắn.



       Còn BaekHyun…



-          Tớ về nhà cậu.



-          Hửm? Điên không? – Hắn đặt tay lên trán cậu bạn.



-          Tớ nói thật đấy.



       ChanYeol vẫn tiếp tục nghĩ rằng cái tên bé như cái kẹo kia lại lên hứng trêu chọc hắn, mãi cho đến khi cậu bé trèo lên xe hắn thật… rồi đến khi cậu bé ngồi chồm hỗm trên bên ăn nhà hắn… thậm chí gọi bố hắn là appa, tiện thể gọi luôn cả mẹ hắn là omma thì hắn mới giật mình.



-          Cậu định ở đây thật à?



-          Chẳng phải là tớ đang ở đây sao?



       BaekHyun ấy, cậu ta là cậu bé không ngoan đâu… ChanYeol đã phải nói với các thành viên khác không biết bao nhiêu lần về cái sự thật này, thế nhưng mà chẳng ai tin hắn cả, mọi người còn nghĩ hắn thật xấu xa khi cứ đi nói xấu một thiên thần như BaekHyun. Cuối cùng thì… hình như… Không! Đúng là chỉ có mỗi mình hắn biết BaekHyun không phải một cậu bé ngoan.



-          Bí Đao! – ChanYeol gọi lớn.



-          Là gọi tớ à?



       ChanYeol chính xác là quên hết mấy thứ đáng bò lổm ngổm trong đầu hắn… chỉ là BaekHyun và ba hay bốn con mực nướng gì đó, cộng với khuôn mặt trẻ con của cậu… ChanYeol phải vội vàng kéo hồn của hắn về với cơ thể và bắt nó tiếp tục làm việc để hắn không phải đứng như trời trồng giữa biển thế này nữa.



-          Yeolie này! Đây gọi là biển gì?



-          Biển Mực Nướng.



       Này! Chính ChanYeol cũng không biết nghĩ đâu ra cái tên đó nữa… Hắn bị hình ảnh mấy con mực nướng và BaekHyun choán hết tâm trí rồi, giờ thì cái lưỡi dẻo quẹo của hắn chính thức tuyên bố đình công…



-          Bí Đao!



-          Yaaa! Ở đâu ra cái tên đó vậy? – BaekHyun gào lên.



-          Nó là tên của cậu mà và ở chỗ tớ mà ra…






       Mãi… mãi… mãi về sau, khi mà cái tên EXO nổi tiếng đến mức có thể làm nổ tung của bất kì sân vận động nào có sự xuất hiện của họ… BaekHyun vẫn với nụ cười tỏa sáng của mình và vẫn là ChanYeol luôn ở bên cậu ta mọi lúc mọi nơi.



-          Tớ muốn đến Biển Mực Nướng của cậu.



-          Được thôi Bí Đao của tớ! Chúng ta sẽ đến Biển Mực Nướng…



 


       “ Xin chào! Tôi tên là Byun BaekHyun. Và… Tôi đang sở hữu một người tên là Park ChanYeol… À! Đó còn là Biển Mực Nướng của tôi nữa... Tôi nói thật đó! ”


End.


Fan fic by Shampoo

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

Tiểu Yêu Quái


Tiểu yêu quái

Author: Shampoo

Ratting: SA

Parring: ChanHyun





       Lần đầu tiên ChanYeol gặp BaekHyun… Hắn đã đưa cho cậu chiếc khăn tay của mình vì cậu bé mải nhảy nhót mà ngã đến dập mỏ.



       Về sau này hắn cứ lẽo đẽo theo cậu đòi trả lại chiếc khăn nhưng BaekHyun lại nói rằng cậu đã vứt cái khăn xấu xí đó từ lâu rồi… Vậy mà. Những lần sau đó hắn lại thấy cái khăn xấu-xí của mình lấp ló trong túi quần cậu bạn… Cuối cùng thì hắn đành cười xòa, thì cứ coi như đó là của cậu ta đi.






       Khi teaser của BaekHyun được tung ra, cậu bé thực sự rất lo lắng, ChanYeol lúc đó lại xuất hiện với khuôn mặt kinh điển của mình và đưa cho cậu chiếc lắc tay mà hắn nói là bùa may măn của hắn. ChanYeol còn nói thêm rằng chẳng biết nó có mang lại may mắn gì không, nhưng ít nhất thì nó cũng làm kẻ to xác như hắn bình tĩnh, nên chắc cũng giúp đồ nhỏ con như cậu trấn tĩnh được thôi…



       Về sau này, rõ ràng là ChanYeol chẳng bao giờ nhìn lại được cái lắc tay của mình nữa… Hắn lại một lần nữa tự nhủ rằng, coi như là tặng cho cậu ta đi.






       Một ngày trước khi EXO bước lên sân khấu đầu tiên của mình, ChanYeol đã kéo một chiếc dương cầm to bự vào phòng của hắn và cậu. Hắn nói là cho cậu mượn, chỉ là mượn thôi nhé, nhất định cậu phải trả cho hắn.



       Còn BaekHyun thì nham nhở trả lời rằng cậu sẽ mượn cả đời rồi trả lại cho hắn sau… ChanYeol trưng ra cái mặt đần thưỡn của mình, hắn gãi đầu rồi đành phải chấp nhận cho cậu bạn mượn cả đời.






       Chuyến lưu diễn đầu tiên của họ, BaekHyun đã mệt mỏi và gục lên vai của cậu em út của nhóm… ChanYeol cảm thấy rất không vui, hắn quyết định phải hét vào mặt cái tên thấp lè tè đó.



      “ Này! Chẳng phải tớ đã nói cho cậu mượn vai của mình rồi sao? Chỗ cậu dựa phải là ở đây chứ! ”



       BaekHyun lúc đó ngơ ngác. Một phần vì cậu bé đang rất mệt, một phần vì thấy câu nói của tên kia hình như không đơn giản chỉ có như thế…






       Và rồi đến một hôm, ChanYeol phát hiện ra một chuyện và hệ quả là hắn ngay lập tức quyết định thêm một chuyện khác…



-          Byun Baek! Lần đầu tiên gặp cậu, tớ đã cho cậu mượn cái gì?



-          Khăn tay xấu xí của cậu.



-          Ờ! Teaser đầu tiên của cậu, tớ đã đưa cho cậu cái gì?



-          Lắc tay hộ mệnh cũng rất xấu xí của cậu.



-          Ờ! Trước khi chúng ta lên sân khấu lần đầu tiên, cậu có phải đã “mượn” của tớ cái gì đó không?



-          Piano lại rất là xấu xí của cậu.



-          Chà! Xem ra cậu cũng giữ ối thứ của Park ChanYeol này chứ nhỉ?



-          Cứ xem là thế đi.



-          Thôi thì đằng nào Park ChanYeol này cũng chẳng còn gì để mất... – Hắn kéo tay cậu đặt vào ngực mình – Cậu giữ luôn cả cái này đi. Giữ cho cẩn thận vào đấy! Dễ vỡ lắm đấy!



       Byun BaekHyun biết từ rất lâu rồi, từ lần đầu gặp hắn và điều đó càng được kiểm chứng hơn trong suốt thời gian hắn ở cạnh cậu... Park ChanYeol là một tiểu yêu chuyên làm những việc kì quái...



-          Cái đồ mặt mốc nhà cậu!... Cũng xấu xí nốt...



       Thôi được rồi... Cậu thừa nhận là những việc kì quái của tiểu yêu này rất...



       ... Được rồi... Rất dễ thương!



       Và...



       ...Cả ChanYeol cũng rất dễ thương!



       Cuối cùng thì mấy thứ xấu-xí của ChanYeol đều thuộc quyền sở hữu của Byun BaekHyun. Cho nên hắn đành-phải-tuyên-bố với bàn dân thiên hạ rằng...



       " Tôi là Park ChanYeol... Và tôi thuộc quyền sở hữu của một người tên là Byun BaekHyun... Tôi nói thật đó !"



End.


Fan fic by Shampoo

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Bánh Đậu Xanh Đài Loan Và Đồ Tham Ăn


Bánh đậu xanh Đài Loan và đồ tham ăn

Author: Shampoo

Ratting: SA

Parring: ChanHyun


       BaekHyun.

       Là cậu nhóc đang dính chặt lấy cái máy tính.

       ChanYoel.

       Là cái tên đang-dính-chặt-lấy-cái-người-đang-dính-chặt-lấy-máy-tính… vừa nêu ở trên.

       Xung quanh căn phòng, còn mười tên khác, mỗi người dính chặt lấy một thứ của mình. ChanYoel nghĩ như vậy. Điều đó dẫn đến việc gã cũng phải dính chặt lấy cái-thứ-của-mình.

       Một ngày nhàn dỗi hiếm có của EXO, nhàn dỗi đến độ, có vài kẻ nảy sinh ra vài ý tưởng không được bình thường cho lắm. Bắt đầu từ BaekHyun.

-          CHANYOEL!!! – BaekHyun hét lớn.

       ChanYoel giật mình sau đó thì gã tiếp đất một cách không hề nhẹ nhàng, ngước lên nhìn cái con người mồm nói xin lỗi nhưng ánh mắt vô cùng thỏa mãn kia, gã tự thấy bản thân thật đáng thương.

-          Gì vậy? – Gã nhăn nhó nhưng chẳng dám gắt gỏng.

-          Tớ. Muốn đi đến Pháo Đài Đuôi Thỏ.

-          Hả? Gì cơ? – ChanYoel mở to mắt – Đuôi gì cơ? Nhưng mà nó ở đâu mới được chứ?

-          Trung Quốc.

       BaekHyun hướng mắt về phía Luhan, anh bước nhanh về phòng. Tiếp tục lê ánh mắt đến chỗ Tao, cậu bé vẫn đang nghịch ngợm con gấu trúc bằng bông của mình. Dồn chút hi vọng cuối cùng về phía Lay và Kris, hai con người này lại càng chẳng thèm quan tâm đến lời cậu nói.

-          Yaaaaa!!! Có ai nghe em không vậy? – BaekHyun hết kiên nhẫn nhảy dựng lên.

-          Thứ nhất… - Kris điềm đạm – Pháo Đài Đuôi Thỏ không phải ở Trung Quốc… - Lay gật đầy hưởng ứng – Thứ hai… cậu muốn tới đó làm gì?

-          Tới đó làm gì? – Lay nhái lại giọng trưởng nhóm.

-          Em… - BaekHyun ngơ ngác – Chỉ là muốn thôi mà.

-          Hừm! Chẳng có gì thú vị đâu. – Kris nói dối để cậu bé quên đi cái ý tưởng điên khùng đó.

       BaekHyun muốn cãi lại nhưng đúng là cậu chẳng biết phải phản đối lời nói của trưởng nhóm như thế nào, cậu đưa mắt sang nhìn ChanYoel đang lắc lư và cười ngớ ngẩn, cậu thật chỉ muốn cầm cả cái máy tính và đập vào cái bản mặt đó, tự hỏi mình rằng chuyện này có gì đáng để cười cơ chứ.

-          Nhắc đến Đài Loan… WuFan! Tớ thèm bánh đậu xanh quá! – Luhan bước từ trong phòng ra với chiếc khăn vắt trên cổ.

-          Hửm? Ừ! Chẳng có gì thú vị hết. – Kris tiếp tục nói dối để ngăn chặn ý tưởng điên rồ nào đó tiếp sau của Luhan, chẳng hạn như việc… đòi về Bắc Kinh chỉ để ăn bánh đậu xanh…

       BaekHyun tròn xoe mắt, nhìn hai cái kẻ rõ ràng là đang trêu ngươi cậu, nếu đã là nói chuyện riêng sao không nói bằng tiếng Trung đi, bánh đậu xanh… cậu cũng muốn ăn.

-          ChanYoel… - Cậu bé quay sang nhìn gã.

-          Đừng nhìn tớ… Tớ không phải bánh đậu xanh.

-          Cái bánh đó nó như thế nào hả hyung? –Tao quay sang Luhan.

-          Nói thế nào nhỉ… nhìn bề ngoài thì hơi giống màn thầu ở Thanh Đảo với Vân Nam đó…  – Luhan liếc sang ánh mắt sáng rực của Xiu Min – Nhưng nó có vỏ là bánh da lọc và nhân là đậu xanh nghiền còn ở giữa là lòng đỏ trứng gà muối.

-          Cậu đang nói bánh đậu xanh Bắc Kinh hay Đài Loan vậy? – Kris hỏi.

-          Về cơ bản thì cũng giống nhau cả thôi. – Luhan nhún vai.

-          Nếu là bánh đậu xanh Đài Loan thì còn có vừng đen ở bên ngoài nữa. – Kris bổ sung.

-          Ồ! Đúng rồi! – Luhan vỗ tay lên bàn.

       Khỏi phải bàn về việc những con người còn lại phản ứng ra sao sau màn miêu tả đặc sắc này của hai anh chàng lớn tuổi, có lẽ tôi không cần tường thuật lại, các bạn cảm thấy thế nào? Đúng rồi đó! Chính là muốn chảy nước miếng…

       BaekHyun thấy cái gì đó ngờ ngợ, cái bánh đậu xanh Đài Loan đó có cái gì quen quen. Không! Cậu chưa bao giờ nếm thử qua món đó, nhưng nó có cái gì đấy thật sự rất quen. Cậu liếc mắt sang khuôn mặt chói lòa bên cạnh, cả cái cánh tay đang khoác lên vai cậu nữa… Giờ thì BaekHyun biết thứ bánh đó nó giống-cái-gì rồi…

       Gã.

       Park ChanYoel.

       Là… Không! Chính xác là một cái bánh đậu xanh Đài Loan ngoại cỡ.

       … Bề ngoài là bánh da lọc với nhiều lớp xếp lên nhau khiến cho bạn không thể nhìn thấy điều gì ở bên trong, thậm chí là vừng đen xấu xí thỉnh thoảng khiến người ta thấy rất đáng ghét…
                           
-          Kris a~~~ Đã hết viêm họng chưa? Mấy hôm ở concert ở L.A hyung tập nhiều quá mà… Lớn rồi mà không chú ý gì cả… - ChanYoel nhăn nhó rồi đưa mấy viên kẹo bạc hà cho kẻ lớn tuổi kia.

       Khuôn mặt đẹp trai vô cùng của Kris trở nên thật khó coi vì bị nhắc nhở trước cả đám nhóc như thế này, nhưng ánh mắt đó… thật sự là không nói dối được đâu mà.

       … Còn bên trong thì, chính là lớp đậu xanh ngọt ngào mà chỉ khi phá bỏ lớp da lọc bên ngoài mới có thể cảm nhận được.

-          Byun Baek! Cậu muốn nó không? Ý tớ là cái bánh gì gì đó… Park ChanYoel này nhất định sẽ đưa cậu đến Đài Loan để thưởng thức, hứa đó! – Gã cười nhăn nhở.

       … Nhưng có lẽ chỉ mình Byun BaekHyun mới hiểu được gã có một trái tim đỏ hồng ở tận sâu bên trong… Chỉ mình cậu biết và chỉ dành cho mình cậu… Byun BaekHyun.

-          ChanYoel này! Hình như dạo này tớ hơi tham ăn thì phải?

-          Hửm?

-          Không có gì!

       BaekHyun tựa đầu lên cái vai rộng bên cạnh, ngẫm nghĩ một điều gì đó mà chẳng ai có thể hiểu được. Cậu vươn tay giật giật tóc của cái kẻ đang làm gối tựa cho mình.

-          Tớ thật sự rất là tham ăn đó. Nhớ đấy!


End.


Fan fic by Shampoo

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Series Vụn - Mộng

Series: Vụn

Phần 2: Mộng



  Tôi: Khi bạn chấp nhận chạm tới những điều đáng lẽ không nên mơ tưởng, sẽ tồn tại hai cảm giác thường trực. Một là… sợ hãi đến mơ hồ. Hai là… mệt mỏi đến thương đau. Thế nhưng thượng đế đã nhào nên con người cùng với một thứ tình cảm rất đáng sợ… đó chính là tình yêu. Giới hạn của thứ tình cảm này là vô cùng, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười hay thậm chí không gì cả cũng đủ sức đánh bại bất kì con người nào dù là mạnh mẽ, kiên cường đến đâu. Với một linh hồn vất vưởng, tôi lượm nhặt dù là  mảnh vụn nhỏ nhất của những mối tình trong dương gian này, chỉ là nỗi đau thường sẽ khiến con người ta ấn tượng nhiều hơn, tôi cũng không ngoại lệ.





*******

  Nối tiếp: Nhìn thấy một vật thể xinh đẹp và đắt tiền trong lồng kính trang trọng, với một cái túi tiền rỗng không… Đó chính là cảm nhận của chàng trai trẻ tuổi đáng thương ấy… Người ta nói đó là kẻ không biết tự lượng sức mình, không biết vị trí của bản thân là ở đâu trong cái xã hội này, là loại đũa mốc chòi mâm son… Miệng lưỡi người đời xưa nay thật đáng sợ, nó giống như một cái phi tiêu tẩm độc, bất kì ai cũng có thể gây sát thương. Thiết nghĩ… trong tình yêu, hai chữ “tội lỗi” nào đâu có tồn tại được…




*****************************


Mộng





       Dưới thời nhà Thanh trị quốc… Vẫn là phong kiến và những dị thường của nó, chỉ có thêm một vài điều khác biệt đó là những du nhập từ Tây Phương… Giống như nồi cháo bát bảo nấu vụng về, hổ lốn và khó lòng mà nuốt trôi cho được, dù cái bát đựng có đẹp đẹp đến cách mấy, nhưng chì cần nhìn sơ qua những thứ lổn nhổn phía bên trong cũng khiến người ta muốn nôn mửa.

      

       Năm đó, Vương phu nhân hạ sinh một bé gái, tướng mệnh vốn sẽ trở thành một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Vương gia không những không lấy làm vui vẻ vì điều đó, phụ thân của bé gái lại lo lắng những điều xa xăm phía trước… hồng nhan thường bạc mệnh…



       Khi đó, bà vú họ Đồng và cũng chính là người bạn thân thiết của Vương phu nhân, người đã từng mất đi đứa con gái yêu dấu, vì thương cảm mà nảy ra một suy nghĩ mạo hiểm.


    
       Tám năm sau ngày Đại Thanh xuất hiện một mĩ nữ, có một sự tráo đổi làm thay hóa cuộc đời của hai đứa trẻ.



       Từ một tiểu thư khuê các trở thành Đồng An Di, con người không có lấy nổi một danh phận.



       Từ một bé gái vô danh tiểu tốt trở thành một nữ nhân tiến cung, địa vị ít người nào dưới thời đại của dòng họ Ái Tân Giác La – hậu duệ của tộc Nữ Chân này có thể sánh bì… Vương Thiên Kim.



       Cho đến khi mọi chuyện đi đến hồi không thể cứu vãn, Đồng phu nhân cùng toàn bộ Vương gia chưa một lần hối hận vì việc làm năm đó…



       Điện thờ thần Sông năm ấy có một sự việc lạ lùng, thần nữ của họ vì thiên cớ nào đó bỗng nhiên đổ bệnh, điện thờ không người cai quản, mùa gặt sắp đến, bất kì một điều bất thường này của thần linh đều khiến toàn bộ công sức của họ trong vụ mùa này trở thành con số không. Xu thuế không thể không nộp, càng không được đáo hạn, người bậc trên nào có bao giờ thấu hiểu được những khó khăn của người dân lam lũ, tầm nhìn không thể quá được nỗi lo âu miếng ăn, cái mặc hằng ngày…



       Thần nữ của họ là một cô gái trẻ, ước chừng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi… dung mạo luôn bị một tấm khăn che khuất, từ đó nhiều lời đồn đại xung quanh nàng xuất hiện. Tạm gác lại những điều đó, dân chúng bần khổ nơi đây chỉ quan tâm đến việc nàng thật sự có linh lực và có thể phần nào khiến họ yên ổn hơn trong cuộc sống quá bề bộn này… tất nhiên họ cũng quên hẳn việc thần nữ của họ vẫn là một con người, thậm chí là một thiếu nữ bình thường.



       Đồng An Di năm lên mười hai gặp phải một đại họa khiến nàng mất hẳn năng lực của thị giác, thay vào đó nàng có khả năng liên thông giữa ba giới: thần, người và quỷ… người đời có kẻ nói mất thứ này trời tự khắc được trao cho thứ khác, thế nhưng bản thân An Di luôn hiểu đó là số mệnh của mình… sinh ra để bị tráo đổi về đúng vị trí của mình…



       … Tử Quân từ khi  có mặt trên đời cho đến khi giờ phút này chưa một điều làm vướng bận hắn, cả cuộc đời hắn thứ duy nhất rõ ràng và là thuộc quyền sở hữu của hắn là hai chữ Tử Quân… Thường thì những kẻ coi trời bằng vung như hắn dễ động lòng với bất kì thứ gì bản thân muốn, chẳng bao giờ quan tâm việc thứ đó có “được phép” mơ tưởng hay không…



       Tử Quân một lần vô tình lạc vào tiên cảnh… Ở nơi đó, giữa một dòng sông xanh biếc tựa hồ như mặt biển, có một cô gái, nói đúng hơn thì phải là tiên nữ, đứng trên một đài hoa cúc… Thoạt tiên, hắn lạc mất hồn mình vào khung cảnh tưởng chừng chỉ có trong cơn mộng… Thế nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để hắn lấy lại lý trí mà tự thắc mắc vì cớ sao một con người lại có thể đứng giữa lòng sông… Tử Quân trong cả cuộc đời mình chưa có lấy một khắc hắn tin vào thần tiên hay ma quỷ…



       Cuộc gặp gỡ vốn dĩ không nên có đó đã làm cuộc đời hắn rẽ sang một hướng khác… Hắn đã từng nghĩ, càng thứ cần phải chinh phục càng trở nên thu hút lạ thường… Giống như cái lần hắn gặp Vương Thiên Kim của phủ họ Vương, nàng không thuộc hàng mĩ nữ, thế nhưng thân phận sinh ra đã phải trở thành vật tiến cung, dù có được hoàng sủng hay không thì vốn dĩ tương lai đã định sẵn không thể tồn tai hai chữ “hạnh phúc”… Thiên Kim có lần nói với hắn nàng không phải nữ nhân nhà họ Vương, chỉ là nàng phải sống hộ một con người khác còn bất hạnh hơn bản thân rất nhiều… Hay như lần hắn nhìn thấy tiểu nữ tuy còn ít tuổi nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy trước đó sẽ là một mĩ nhân có thể gây loạn được đất Đại Thanh rộng lớn này… Tiểu nữ này có đôi mắt trong vắt nhưng lại chẳng chứa đựng điều gì trong đó. Tiểu nữ đó có lần nói với hắn sẽ có một ngày kể cả bản thân mình có đẹp hay không nó cũng không thể biết, số phận của nó sinh ra đã định sẵn như một vật thể chứ chẳng phải con người…



      Tử Quân có ba cuộc gặp gỡ lạ lùng trong cuộc đời mình mà mãi về sao hắn mới biết đó chính là sự kết nối của số phận… Lần thứ hai gặp lại An Di là khi nàng đã mất hẳn ánh sáng, chính như lời dự đoán trước đó sáu năm… Hắn là người đầu tiên nói với An di rằng cô là một nữ nhân đẹp, đáp trả lại hắn An Di chỉ cười và nói… một công cụ dù đẹp đến đâu đi nữa thì cũng chỉ đến khi hoàn thành giá trị sử dụng của mình sẽ được xếp bỏ… Tử Quân nhớ như in những lời nói bi ai của tiểu nữ bất hạnh năm đó, càng nhớ hơn sự hi sinh lớn lao của Vương tiểu thư đối với một nữ nhân nào đó, hắn mơ hồ sắp xếp chúng thành một chuỗi rồi lại tự cười vì trí tưởng tượng của mình, hắn có lẽ đến chết cũng không dám nghĩ đến sự tráo đổi của Vương Thiên Kim và Đồng An Di…



       Kể từ lần đầu nhẫm lẫn An Di… một thần nữ không hơn không kém thành tiên nữ giáng trần… càng hiểu đối với một thần nữ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ không còn còn đường nào khác là trở về bên vị thần của họ, đấy là các nói hoa mĩ cho cái việc họ sẽ đem cô thả trôi sông cho đến khi chết và mục rữa… Như lời cô đã nói với hắn khi vẫn là một bé gái… Đồng An Di sinh ra để không trở thành con người…



       Tử Quân hay đến bên dòng sông nơi An Di làm kết giới bảo hộ, nhìn nàng lạc lõng giữa cái gọi là thiên mệnh của mình, hắn tự cười, có tạm gọi đó là nụ cười nếu hành động đó được đinh nghĩa là việc di chuyển của cơ miệng… Tử Quân chưa bao giờ tin vào thần linh hay ma quỷ, lúc đó hắn thậm chí còn không tin cả vào con người… Có một thứ tình cảm nhỏ len lỏi trong tim hắn, thứ tình cảm mà ngay cả khi sinh ra đã nên bị giết chết. Có lần hắn cả gan đem thần nữ của dân làng này đến một khu rừng rậm vào giữa đêm tối, An Di vì lẽ nào đó không những không phản kháng, thậm chí đâu đó trong cái khao khát được làm người của mình, nàng mong rằng hắn có thể nàng đi mãi mãi, dù là sẽ chết ở một xó xỉnh nào đó giữa dương gian này, nàng cũng mong mình được chết như một con người…



-          Vì sao chưa một lần nhìn ta?

  

       An Di nhìn vào đâu đó trong khoảng tối đen đặc của khu rừng và cũng là của chính mình, nàng chợt thấy xót xa vô cùng cho cái gọi là linh lực, có thể nhìn thấy trước mà nào có cách tránh khỏi…



-          Ta còn có thể nhìn được sao?


-          Ta không nói đôi mắt đó, mà là trái tim này…



       Đồng An Di dù không thể dùng mắt nhìn nhưng vẫn có thể dùng linh cảm, nhưng nàng lại vô cùng sợ hãi việc dùng tim nhận… Vậy nên cuối cùng nàng vẫn chỉ có thể im lặng…



-          Tử Quân ta chưa một lần tin thần linh, thế nhưng lại dành hết tình cảm và lòng tin cho một thần nữ… Nàng nói xem, chẳng phải thật trớ trêu sao?


-          Tình yêu là thứ tình cảm thượng đế nhào nặn chỉ để dành cho con người, ta vốn dĩ không phải con người…



       Tử Quân cười chua xót, tiếng cười xiết chặt lấy trái tim của cái kẻ vừa tự nhận mình không phải con người kia…



-          Đúng… Là con người không thể nhẫn tâm được như nàng.



       An Di mơ hồ nhớ đến việc chỉ ngày mai thôi, nàng sẽ được đem bỏ mặc cho chết với cái lý do hết sức thiêng liêng… nàng cũng nhớ rằng ngoài Tử Quân ra chưa ai đối với nàng như một con người, có chút mỉa mai xen lẫn đau đớn, nhưng tận đáy tâm thì không thể không rung cảm…



-          Tử Quân… Nếu có kiếp sau, ta không mong là sẽ gặp lại người…

       Hắn cười. Ngẫm nghĩ và tự hi vọng rồi dập tắt.



-          Đối với An Di, là An Di, không phải là một thần nữ, ta thật không đáng nhìn đến thế sao?


-          Là vì ta không muốn tiếp tục đau lòng nữa…



       Tử Quân… Hắn hiểu chứ, hiểu hơn ai hết, An Di còn yêu hắn hơn của tình yêu hắn dành cho nàng, thế nhưng nói đến tình yêu chẳng há là mỉa mai nàng hay sao? Hắn cứ im lặng nhìn cô gái đối diện mà cảm giác như nhìn lên cái mặt trăng cao vời, chẳng thể nào mà chạm cho tới…



-          Ta sẽ tìm nàng, ở cái kiếp sau mà nàng nói…



       Hắn nhìn thấy nụ cười chưa một lần xuất hiện trên khuôn mặt toàn bích đó, hạnh phúc vừa nhen nhóm đã đau thương mà tự vùi tắt.



       …Rất lâu sau đó, hắn còn một lần nữa gặp lại Vương Thiên Kim, nàng nói với hắn là nàng đã làm mất một điều gì đó mà nàng đã hi sinh cho nó rất nhiều… Tử Quân chỉ mỉm cười, hắn còn đánh mất cả linh hồn của mình cơ mà… Nàng nói với hắn nàng phụ thân, phụ mẫu của nàng muốn cứu vớt một con người thế nhưng số phận vẫn không cho người đó một lối thoát… Hắn vô tình nhớ đến An Di, An Di của hắn, hắn gọi nàng như vậy… An Di của hắn. Dù kiếp sau, kiếp sau nữa, hàng ngàn kiếp người nữa, thậm chí cả khi nàng không còn muốn có duyên phân với hắn thì linh hồn của hắn vẫn nhất định sẽ tìm lại nàng…




*******
  Lời tựa: Tôi có một giấc mơ lạ, giấc mơ khiến cho câu chuyện tưởng chừng như viễn tưởng này ra đời… Một vị hoàng hậu vì lý do nào đó mà bị thất lạc, nàng vô tình trở thành một vật tế thần, trong tâm trí tôi chỉ còn ấn tượng với hình ảnh mặt trăng vỡ òa xuống đài cúc giữa sông nơi nàng đứng… Những hình ảnh đẹp dệt nên một câu chuyện buồn… Hình như những điều thật mong manh, thật mơ hồ, thật đau thương luôn rất đẹp… Thượng đế quả đáng sợ khi tạo nên những điều đẹp đẽ và đau đớn… giống như tình yêu vậy… càng đẹp càng nhức nhối…




*******
  Tôi: Càng đi sâu, càng thấy hiểu người ta càng sợ hãi… Xa xưa, hiện tại và mãi sau này, nếu con người còn tồn tại, còn yêu thương thì còn đau đớn… Bình tâm mà ngẫm nghĩ, liệu chăng tất cả những điều đau đớn này đều do một tay con người tự gây ra? Liệu chăng khi nhắm mắt xuôi tay rồi họ có ngừng yêu thương để xóa đi đau đớn? Thế nhưng có những tình yêu mãnh lực tới mức dù có đau đớn thật nhiều, dù có tan tành thành bọt biển hay trôi dạt như những hạt bụi chẳng thể để lại đôi chút dấu ấn cho đời thì nó vẫn kéo hai linh hồn lại với nhau, vẫn luân hồi chuyển hóa… tình yêu đâu thể nào dễ dàng mất đi dù rằng có bị đau thương trà đạp…



       “ Sẽ vì nhau mà lạc lối, vì nhau mà luân hồi… Chịu đựng thêm một lần đau đớn… đáng lắm chứ…”  ( Paris 1887)



…Trong một kiếp người nào khác…


Ceres