Series: Vụn
Phần 2: Mộng
Tôi: Khi bạn chấp nhận chạm tới những điều đáng lẽ không nên mơ tưởng, sẽ tồn tại hai cảm giác thường trực. Một là… sợ hãi đến mơ hồ. Hai là… mệt mỏi đến thương đau. Thế nhưng thượng đế đã nhào nên con người cùng với một thứ tình cảm rất đáng sợ… đó chính là tình yêu. Giới hạn của thứ tình cảm này là vô cùng, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười hay thậm chí không gì cả cũng đủ sức đánh bại bất kì con người nào dù là mạnh mẽ, kiên cường đến đâu. Với một linh hồn vất vưởng, tôi lượm nhặt dù là mảnh vụn nhỏ nhất của những mối tình trong dương gian này, chỉ là nỗi đau thường sẽ khiến con người ta ấn tượng nhiều hơn, tôi cũng không ngoại lệ.
*******
Nối tiếp: Nhìn thấy một vật thể xinh đẹp và đắt tiền trong lồng kính trang trọng, với một cái túi tiền rỗng không… Đó chính là cảm nhận của chàng trai trẻ tuổi đáng thương ấy… Người ta nói đó là kẻ không biết tự lượng sức mình, không biết vị trí của bản thân là ở đâu trong cái xã hội này, là loại đũa mốc chòi mâm son… Miệng lưỡi người đời xưa nay thật đáng sợ, nó giống như một cái phi tiêu tẩm độc, bất kì ai cũng có thể gây sát thương. Thiết nghĩ… trong tình yêu, hai chữ “tội lỗi” nào đâu có tồn tại được…
*****************************
Mộng
Dưới thời nhà Thanh trị quốc… Vẫn là phong kiến và những dị thường của nó, chỉ có thêm một vài điều khác biệt đó là những du nhập từ Tây Phương… Giống như nồi cháo bát bảo nấu vụng về, hổ lốn và khó lòng mà nuốt trôi cho được, dù cái bát đựng có đẹp đẹp đến cách mấy, nhưng chì cần nhìn sơ qua những thứ lổn nhổn phía bên trong cũng khiến người ta muốn nôn mửa.
Năm đó, Vương phu nhân hạ sinh một bé gái, tướng mệnh vốn sẽ trở thành một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Vương gia không những không lấy làm vui vẻ vì điều đó, phụ thân của bé gái lại lo lắng những điều xa xăm phía trước… hồng nhan thường bạc mệnh…
Khi đó, bà vú họ Đồng và cũng chính là người bạn thân thiết của Vương phu nhân, người đã từng mất đi đứa con gái yêu dấu, vì thương cảm mà nảy ra một suy nghĩ mạo hiểm.
Tám năm sau ngày Đại Thanh xuất hiện một mĩ nữ, có một sự tráo đổi làm thay hóa cuộc đời của hai đứa trẻ.
Từ một tiểu thư khuê các trở thành Đồng An Di, con người không có lấy nổi một danh phận.
Từ một bé gái vô danh tiểu tốt trở thành một nữ nhân tiến cung, địa vị ít người nào dưới thời đại của dòng họ Ái Tân Giác La – hậu duệ của tộc Nữ Chân này có thể sánh bì… Vương Thiên Kim.
Cho đến khi mọi chuyện đi đến hồi không thể cứu vãn, Đồng phu nhân cùng toàn bộ Vương gia chưa một lần hối hận vì việc làm năm đó…
Điện thờ thần Sông năm ấy có một sự việc lạ lùng, thần nữ của họ vì thiên cớ nào đó bỗng nhiên đổ bệnh, điện thờ không người cai quản, mùa gặt sắp đến, bất kì một điều bất thường này của thần linh đều khiến toàn bộ công sức của họ trong vụ mùa này trở thành con số không. Xu thuế không thể không nộp, càng không được đáo hạn, người bậc trên nào có bao giờ thấu hiểu được những khó khăn của người dân lam lũ, tầm nhìn không thể quá được nỗi lo âu miếng ăn, cái mặc hằng ngày…
Thần nữ của họ là một cô gái trẻ, ước chừng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi… dung mạo luôn bị một tấm khăn che khuất, từ đó nhiều lời đồn đại xung quanh nàng xuất hiện. Tạm gác lại những điều đó, dân chúng bần khổ nơi đây chỉ quan tâm đến việc nàng thật sự có linh lực và có thể phần nào khiến họ yên ổn hơn trong cuộc sống quá bề bộn này… tất nhiên họ cũng quên hẳn việc thần nữ của họ vẫn là một con người, thậm chí là một thiếu nữ bình thường.
Đồng An Di năm lên mười hai gặp phải một đại họa khiến nàng mất hẳn năng lực của thị giác, thay vào đó nàng có khả năng liên thông giữa ba giới: thần, người và quỷ… người đời có kẻ nói mất thứ này trời tự khắc được trao cho thứ khác, thế nhưng bản thân An Di luôn hiểu đó là số mệnh của mình… sinh ra để bị tráo đổi về đúng vị trí của mình…
… Tử Quân từ khi có mặt trên đời cho đến khi giờ phút này chưa một điều làm vướng bận hắn, cả cuộc đời hắn thứ duy nhất rõ ràng và là thuộc quyền sở hữu của hắn là hai chữ Tử Quân… Thường thì những kẻ coi trời bằng vung như hắn dễ động lòng với bất kì thứ gì bản thân muốn, chẳng bao giờ quan tâm việc thứ đó có “được phép” mơ tưởng hay không…
Tử Quân một lần vô tình lạc vào tiên cảnh… Ở nơi đó, giữa một dòng sông xanh biếc tựa hồ như mặt biển, có một cô gái, nói đúng hơn thì phải là tiên nữ, đứng trên một đài hoa cúc… Thoạt tiên, hắn lạc mất hồn mình vào khung cảnh tưởng chừng chỉ có trong cơn mộng… Thế nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để hắn lấy lại lý trí mà tự thắc mắc vì cớ sao một con người lại có thể đứng giữa lòng sông… Tử Quân trong cả cuộc đời mình chưa có lấy một khắc hắn tin vào thần tiên hay ma quỷ…
Cuộc gặp gỡ vốn dĩ không nên có đó đã làm cuộc đời hắn rẽ sang một hướng khác… Hắn đã từng nghĩ, càng thứ cần phải chinh phục càng trở nên thu hút lạ thường… Giống như cái lần hắn gặp Vương Thiên Kim của phủ họ Vương, nàng không thuộc hàng mĩ nữ, thế nhưng thân phận sinh ra đã phải trở thành vật tiến cung, dù có được hoàng sủng hay không thì vốn dĩ tương lai đã định sẵn không thể tồn tai hai chữ “hạnh phúc”… Thiên Kim có lần nói với hắn nàng không phải nữ nhân nhà họ Vương, chỉ là nàng phải sống hộ một con người khác còn bất hạnh hơn bản thân rất nhiều… Hay như lần hắn nhìn thấy tiểu nữ tuy còn ít tuổi nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy trước đó sẽ là một mĩ nhân có thể gây loạn được đất Đại Thanh rộng lớn này… Tiểu nữ này có đôi mắt trong vắt nhưng lại chẳng chứa đựng điều gì trong đó. Tiểu nữ đó có lần nói với hắn sẽ có một ngày kể cả bản thân mình có đẹp hay không nó cũng không thể biết, số phận của nó sinh ra đã định sẵn như một vật thể chứ chẳng phải con người…
Tử Quân có ba cuộc gặp gỡ lạ lùng trong cuộc đời mình mà mãi về sao hắn mới biết đó chính là sự kết nối của số phận… Lần thứ hai gặp lại An Di là khi nàng đã mất hẳn ánh sáng, chính như lời dự đoán trước đó sáu năm… Hắn là người đầu tiên nói với An di rằng cô là một nữ nhân đẹp, đáp trả lại hắn An Di chỉ cười và nói… một công cụ dù đẹp đến đâu đi nữa thì cũng chỉ đến khi hoàn thành giá trị sử dụng của mình sẽ được xếp bỏ… Tử Quân nhớ như in những lời nói bi ai của tiểu nữ bất hạnh năm đó, càng nhớ hơn sự hi sinh lớn lao của Vương tiểu thư đối với một nữ nhân nào đó, hắn mơ hồ sắp xếp chúng thành một chuỗi rồi lại tự cười vì trí tưởng tượng của mình, hắn có lẽ đến chết cũng không dám nghĩ đến sự tráo đổi của Vương Thiên Kim và Đồng An Di…
Kể từ lần đầu nhẫm lẫn An Di… một thần nữ không hơn không kém thành tiên nữ giáng trần… càng hiểu đối với một thần nữ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ không còn còn đường nào khác là trở về bên vị thần của họ, đấy là các nói hoa mĩ cho cái việc họ sẽ đem cô thả trôi sông cho đến khi chết và mục rữa… Như lời cô đã nói với hắn khi vẫn là một bé gái… Đồng An Di sinh ra để không trở thành con người…
Tử Quân hay đến bên dòng sông nơi An Di làm kết giới bảo hộ, nhìn nàng lạc lõng giữa cái gọi là thiên mệnh của mình, hắn tự cười, có tạm gọi đó là nụ cười nếu hành động đó được đinh nghĩa là việc di chuyển của cơ miệng… Tử Quân chưa bao giờ tin vào thần linh hay ma quỷ, lúc đó hắn thậm chí còn không tin cả vào con người… Có một thứ tình cảm nhỏ len lỏi trong tim hắn, thứ tình cảm mà ngay cả khi sinh ra đã nên bị giết chết. Có lần hắn cả gan đem thần nữ của dân làng này đến một khu rừng rậm vào giữa đêm tối, An Di vì lẽ nào đó không những không phản kháng, thậm chí đâu đó trong cái khao khát được làm người của mình, nàng mong rằng hắn có thể nàng đi mãi mãi, dù là sẽ chết ở một xó xỉnh nào đó giữa dương gian này, nàng cũng mong mình được chết như một con người…
- Vì sao chưa một lần nhìn ta?
An Di nhìn vào đâu đó trong khoảng tối đen đặc của khu rừng và cũng là của chính mình, nàng chợt thấy xót xa vô cùng cho cái gọi là linh lực, có thể nhìn thấy trước mà nào có cách tránh khỏi…
- Ta còn có thể nhìn được sao?
- Ta không nói đôi mắt đó, mà là trái tim này…
Đồng An Di dù không thể dùng mắt nhìn nhưng vẫn có thể dùng linh cảm, nhưng nàng lại vô cùng sợ hãi việc dùng tim nhận… Vậy nên cuối cùng nàng vẫn chỉ có thể im lặng…
- Tử Quân ta chưa một lần tin thần linh, thế nhưng lại dành hết tình cảm và lòng tin cho một thần nữ… Nàng nói xem, chẳng phải thật trớ trêu sao?
- Tình yêu là thứ tình cảm thượng đế nhào nặn chỉ để dành cho con người, ta vốn dĩ không phải con người…
Tử Quân cười chua xót, tiếng cười xiết chặt lấy trái tim của cái kẻ vừa tự nhận mình không phải con người kia…
- Đúng… Là con người không thể nhẫn tâm được như nàng.
An Di mơ hồ nhớ đến việc chỉ ngày mai thôi, nàng sẽ được đem bỏ mặc cho chết với cái lý do hết sức thiêng liêng… nàng cũng nhớ rằng ngoài Tử Quân ra chưa ai đối với nàng như một con người, có chút mỉa mai xen lẫn đau đớn, nhưng tận đáy tâm thì không thể không rung cảm…
- Tử Quân… Nếu có kiếp sau, ta không mong là sẽ gặp lại người…
Hắn cười. Ngẫm nghĩ và tự hi vọng rồi dập tắt.
- Đối với An Di, là An Di, không phải là một thần nữ, ta thật không đáng nhìn đến thế sao?
- Là vì ta không muốn tiếp tục đau lòng nữa…
Tử Quân… Hắn hiểu chứ, hiểu hơn ai hết, An Di còn yêu hắn hơn của tình yêu hắn dành cho nàng, thế nhưng nói đến tình yêu chẳng há là mỉa mai nàng hay sao? Hắn cứ im lặng nhìn cô gái đối diện mà cảm giác như nhìn lên cái mặt trăng cao vời, chẳng thể nào mà chạm cho tới…
- Ta sẽ tìm nàng, ở cái kiếp sau mà nàng nói…
Hắn nhìn thấy nụ cười chưa một lần xuất hiện trên khuôn mặt toàn bích đó, hạnh phúc vừa nhen nhóm đã đau thương mà tự vùi tắt.
…Rất lâu sau đó, hắn còn một lần nữa gặp lại Vương Thiên Kim, nàng nói với hắn là nàng đã làm mất một điều gì đó mà nàng đã hi sinh cho nó rất nhiều… Tử Quân chỉ mỉm cười, hắn còn đánh mất cả linh hồn của mình cơ mà… Nàng nói với hắn nàng phụ thân, phụ mẫu của nàng muốn cứu vớt một con người thế nhưng số phận vẫn không cho người đó một lối thoát… Hắn vô tình nhớ đến An Di, An Di của hắn, hắn gọi nàng như vậy… An Di của hắn. Dù kiếp sau, kiếp sau nữa, hàng ngàn kiếp người nữa, thậm chí cả khi nàng không còn muốn có duyên phân với hắn thì linh hồn của hắn vẫn nhất định sẽ tìm lại nàng…
*******
Lời tựa: Tôi có một giấc mơ lạ, giấc mơ khiến cho câu chuyện tưởng chừng như viễn tưởng này ra đời… Một vị hoàng hậu vì lý do nào đó mà bị thất lạc, nàng vô tình trở thành một vật tế thần, trong tâm trí tôi chỉ còn ấn tượng với hình ảnh mặt trăng vỡ òa xuống đài cúc giữa sông nơi nàng đứng… Những hình ảnh đẹp dệt nên một câu chuyện buồn… Hình như những điều thật mong manh, thật mơ hồ, thật đau thương luôn rất đẹp… Thượng đế quả đáng sợ khi tạo nên những điều đẹp đẽ và đau đớn… giống như tình yêu vậy… càng đẹp càng nhức nhối…
*******
Tôi: Càng đi sâu, càng thấy hiểu người ta càng sợ hãi… Xa xưa, hiện tại và mãi sau này, nếu con người còn tồn tại, còn yêu thương thì còn đau đớn… Bình tâm mà ngẫm nghĩ, liệu chăng tất cả những điều đau đớn này đều do một tay con người tự gây ra? Liệu chăng khi nhắm mắt xuôi tay rồi họ có ngừng yêu thương để xóa đi đau đớn? Thế nhưng có những tình yêu mãnh lực tới mức dù có đau đớn thật nhiều, dù có tan tành thành bọt biển hay trôi dạt như những hạt bụi chẳng thể để lại đôi chút dấu ấn cho đời thì nó vẫn kéo hai linh hồn lại với nhau, vẫn luân hồi chuyển hóa… tình yêu đâu thể nào dễ dàng mất đi dù rằng có bị đau thương trà đạp…
“ Sẽ vì nhau mà lạc lối, vì nhau mà luân hồi… Chịu đựng thêm một lần đau đớn… đáng lắm chứ…” ( Paris 1887)
…Trong một kiếp người nào khác…
Ceres