Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Mâu Thuẫn

Mâu thuẫn




       Buổi hẹn hôm đó, hắn nói với tôi: “Tình yêu không chỉ đơn giản là được nuôi bằng những cảm xúc”. Ờ thì hắn cũng đúng mà cũng chẳng đúng, ngay cả khi người ta lợi dụng nhau cũng là dựa trên cảm xúc đấy thôi. Thế này nhé, anh không thể lợi dụng người anh yêu, người mà anh và con tim ngu xuẩn của anh cứ run rẩy khi mặt đối mặt, anh chỉ có thể lợi dụng những người mà anh “không có nhiều tình cảm cho lắm”. Chẳng vậy! Các cuộc tình chéo ngoe thường là giữa những ông già và cô bồ trẻ hoặc ngược lại, có ma nào tin cho nổi một cô gái nõn nà chừng ấy lại muốn đầu ấp tay gối với một ông lão đáng tuổi bố mình.




       Hồi còn nhỏ, hắn là thằng nhóc hiếu động và hướng ngoại, ấy vậy mà sau vài ba cuộc tình đổ vỡ hắn đâm ra sợ đàn bà, sợ luôn cả yêu nữa. Nghĩ thì cũng tội nghiệp, hắn sống chân tình thế vậy mà dù có cho đi bao nhiêu thì mấy cô vợ lẫn người tình cứ lần lượt xách va-li mà đi.



       Tôi xin kể, hắn có một bà mẹ. Ờ thì một bà mẹ “ghê gớm” – đây là từ nói giảm nói tránh nhẹ nhất mà tôi tìm được, một người phụ nữa ngoại tỉnh chân ướt chân ráo ra thành phố, vớ được một ông chồng khù khờ… Và thế là đổi đời. Nhưng mà với cái bản tính có trời mới đổi được nên đến thời điểm này, dù chỉ có một mụn con nhưng bà đã có đến hẳn ba cô con dâu và vô số các “con suýt thành dâu”.



       Tôi gặp Nhung trong một buổi chiều nắng gắt, cô gái khá dễ thương với nụ cười hiền lành. Tôi tự nhủ rằng hắn sẽ có cảm tình với cô gái này lắm. Ơ! Nhưng điều kì lạ là vì cái lý do trời ơi đất hỡi nào mà tôi lập tức nghĩ đến mẹ hắn. Tôi nhớ cái cách bà chửi đứa cháu nội chỉ vì con bé càng lớn càng giống mẹ y đúc bằng tất cả những gì cay nghiệt nhất. Trì triết có, lăng mạ có, thậm chí tục tĩu cũng đủ cả… Đến đây tôi lại ái ngại khi giới thiệu cô gái hiền lành này cho hắn.



-          Này em! Tên đó hơn em nhiều tuổi như vậy, sao còn muốn quen hắn?



-          Dạ… - Cô gái cười trừ.



-          Hắn giầu thật. Có đáng không em? Em chắc cũng chỉ tầm tuổi bé Na nhà hắn.



-          Dạ! Em cũng là phận con gái, cần một người đàn ông đứng đắn và ổn đinh…



       Nói thật, toàn bộ mớ giải thích phía sau của cô ấy tôi nghe không có vào nên không thể nhớ. Rõ ràng, kẻ độc tài bao giờ cũng có cái lý của kẻ độc tài và đám người sống bám cũng luôn có cái lý thích hợp nhất để biện minh cho sự ăn bám của mình. Tôi lại càng thấy chán nản cho một bộ phận của tương lai sau này.



       Sau đó thì Nhung và hắn vẫn quen nhau, vẫn yêu nhau tạm gọi là say đắm. Một đám cưới hoàn hảo diễn ra. Tôi nhìn thấy nụ cười tươi rói trên khuôn mặt mẹ hắn đi kèm với lời phát biểu mang tính chất dằn mặt con dâu đừng có hòng nhòm ngó của cải một cách hết sức kín đáo. Người ta thường nói “cuộc chiến giữa mẹ chồng nàng dâu luôn là cuộc chiến giữa hai mụ đàn bà mà đàn ông không bao giờ hay biết”. Tôi đưa mắt về phía bé Na, hai mươi mốt tuổi rồi chứ còn bé bỏng gì, nó vui vẻ đi chúc tụng mọi người. Nó vui thật sự.



-          Na! Ba lấy vợ rồi con buồn không?



-          Dạ! Ba cũng cần có người chăm sóc mà, con phận con gái rồi cũng phải đi lấy chồng…



-          Con không lo mẹ hai không thương ba thật lòng à?



-          Vâng… - Con bé cười nhẹ – Vì cái gì thì miễn sao khi có được rồi cô ấy đừng phụ ba, ba khổ nhiều rồi.



       Hôm đó tôi biết, bé Na lớn lắm rồi, con người ta khi biết bản chất sự việc và biết chấp nhận đánh đổi để có được một điều gì đó cần thiết thì người ta đã thật sự trưởng thành. Bởi lẽ, cuộc đời không cho không ai cái gì, hạnh phúc cũng vậy mà tình yêu cũng thế.



       Mẹ bé Na đã lập gia đình, dù rất hay tâm sự nhưng ít khi tôi thấy con bé nhắc đến mẹ. Nó rất yêu và kính trọng mẹ mình nhưng có lẽ con bé hiểu hơn ai hết, với bất kì cột mốc quan trọng nào trong cuộc đời nó cho đến tận bây giờ, chưa hề có sự góp mặt của mẹ nó.



-          Ông có bắt bé Na gọi Nhung là mẹ không? Chẳng phải Nhung hơn con bé có ba tuổi thôi sao?



-          Tùy nó, tôi không ép, con bé có cá tính riêng và độc lập hơn bề ngoài rất nhiều, tôi chưa bao giờ ép buộc được nó điều gì.



-          Nó không được may mắn, ông chú ý đến nó nhiều hơn, không có mẹ bên cạnh, nó thiệt thòi đủ đường rồi.



       Thật ra thì hắn hiểu ý tôi muốn nhắc hắn bênh con bé nhiều hơn, bà nội nó khắc nghiệt quá. Nhưng chắc hắn cũng chẳng dám làm.



       Một người đàn ông nhu nhược.



       Hơn ba mươi năm trước, khi tôi và hắn ly hôn, cũng may lúc đó chưa có mụn con nào, cứ nhìn bé Na bây giờ tôi lại thấy sự hãi nếu chẳng may con mình cũng phải chịu đựng cuộc sống đó, “nhung lụa vàng son lệ vẫn tràn”.



       Tôi ra đi vì hắn không đủ sức bảo vệ vợ con. Tôi ra đi vì bà ấy quá khắc nghiệt và can thiệp quá sâu vào cuộc sống của tôi. Tôi ra đi vì đã theo học đến thạc sĩ thì quá đủ để hiểu một cách sống cổ hủ đến lệch lạc… Và vì rất nhiều thứ khác.



       Thế nhưng chúng tôi vẫn là những người bạn, và bé Na thì chẳng khác nào con gái tôi. Vì vậy mà tôi có mặt ở đây ngồi nhìn hắn nốc rượu ừng ực, than thở về cuộc đời và thở ra những định nghĩa bi đát về tình yêu.




       Nhưng anh bạn ạ! Tình yêu tồn tại ngay xung quanh anh mà anh không cố nắm giữ, có được rồi thì không biết bảo vệ, mất đi rồi anh không biết tìm kiếm lại, Vậy thì, hạnh phúc sẽ đúng là mơ hồ, tình yêu chẳng còn là điều giản dị như chính nó, Và bây giừ anh có tất cả, nhưng lại chẳng có gì hết.



Mạn Ngọc

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Khi Tình Yêu Không Còn Đủ Sức Nặng

Khi Tình Yêu Không Còn Đủ Sức Nặng




Khi tình yêu không còn đủ sức nặng
Đâu những bóng chiều tà vương chút nắng
Và những cơn gió về mang hiền hòa
Để em nghe nhè nhẹ lời trách mắng...

Khi tình yêu không còn đủ ấm nóng
Để hong khô cơn mưa mùa tầm tã
Để em thấy bồi hồi và mong ngóng
Bóng người yêu! Tựa sóng biển ngoài xa...

Khi tình yêu chẳng còn nghe thổn thức
Để em ấm ức - buổi hẹn trễ rồi!
Mà bóng anh lại nhòa cùng tiềm thức
Có phải chăng tình nhức nhối vơi đầy?

... Là khi vòng tay không còn chặt
Biến tất cả chỉ là dằn vặt nhau
Mắt anh sâu. Những ngày dài đêm thâu.
Bỏ ngỏ tình yêu sương khuya tím ngắt.

Vắt cho cạn. Hong cho khô.
Mang tình yêu còn lại là dĩ vãng
Ôm gió mây về với hồn phiêu lãng
Để thơ em. Lần đầu. Biết mơ hồ!


Hà Nội, 23/7/2013
Mạn Ngọc



Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Mùa Mưa Năm Đó...

 Mùa Đông Năm Đó ( Ngoại Truyện Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si )






       Hắn sợ những ngày dài nhũng nhẵng mưa phùn và hắn thì bế tắc hoàn toàn với những trang văn sao mà tẻ nhạt. Hắn còn nhớ mười năm trước, khi mà hắn vẫn là một thằng nhãi danh, cứ khù khờ đặt chân lên mảnh đất mới lạ, tìm kiếm cho mình một công việc hèn mạt nhất, vì dù sao cũng phải có kế sinh nhai… Tốt nghiệp khoa Văn một trường đại học danh tiếng trong nước, ấy vậy mà đã thấm vào đâu khi cái nôi thơ ca của thế giới này còn quá nhiều nhân tài và hắn chỉ là một cái đũa mốc còn chẳng dám chòi vào cái mâm son.




       Nhưng viết với hắn không đơn thuần là tình yêu, nó còn là lẽ sống, giống như con người ta cần ăn để duy trì sự tồn tại. Thế là hắn cứ viết, viết về hắn, về cuộc đời hắn. Hắn nạp mạng cho văn chương, hóa thân vào từng nhân vật của chính hắn như một nhân cách khác… Nhưng hắn biết mình thiếu sót, một sự thiếu sót căn bản mà hắn không thể nào tìm ra. Hãy tưởng tượng bạn đang có tất cả, nhưng tất cả đó lại không là thứ bạn cần và… chính bạn không biết bản thân mình cần điều gì, thiếu điều gì. Đây là điều đau xót cho một nhà văn như hắn.




        Mùa đông nơi đây lạnh. Lạnh hơn quê nhà rất nhiều, nhưng cái buốt thấu xương kia thì hình như lại đang thiếu dần, thiếu dần đến nỗi hắn bắt đầu thấy nhớ. Mười năm để bắt đầu một nỗi nhớ mơ hồ mà lại bởi những thứ nhỏ nhặt như thế, thử hỏi phải mất bao nhiêu lâu nữa để hắn hiểu trong chính hắn cần điều gì, mong đợi điều gì.




        Thời kì nở rộ của văn chương hiện đại. Có gì đâu! Một chút ngông cuồng ngớ ngẩn, một chút mơ hồ hư chẳng ra hư mà thực thì cũng chẳng ra thực, hay đại loại những mẩu truyện tình yêu chưa chạm mùi chín chắn… chừng ấy cũng đủ tạo nên tên tuổi của một nhà văn trẻ với đủ cuộc họp báo vào tiền thù lao màu mỡ. Còn hắn. Hắn cứ như một chiếc tàu ngầm, hắn ngại viết về tình yêu vì chính hắn nào có kịp trải qua mối tình nào. Hắn ngại viết về chính trị xã hội vì hắn sợ động chạm, một nhà văn quèn như hắn thì sao không bị tống cổ vào ngồi bóc lịch chứ? Rồi thì hắn đành viết về những điều nhỏ nhặt, miễn là điều đó đeo đẳng theo tâm trạng hắn, giống như hắn cố giải thoát cho những cảm xúc bấu vào từng mạch máu mình bằng cách viết chúng thành con chữ.




       Vừa mới hôm qua có một trận bão tuyết ghé thăm thành phố, đó là lời giải thích tại sao lúc này hắn không thể nào phân biêt được ngày đêm, các cửa sổ kính trong căn hộ đã bị từng mảng tuyết dày che kín, hắn chỉ thấy mập mờ một vài người đang cố thoát khỏi cái lạnh ngoài trời bằng nhiều cách khác nhau. Cây dương xỉ to lớn hình như đang xù lông trắng che đi đôi tình nhân nọ còn mải lang thang dưới thời tiết khắc nghiệt này. Ôi tuổi trẻ! Hình như hắn đánh mất nó rồi, hắn chẳng thể nhớ nổi một chút lãng mạn nào trong những ngày hắn còn là một cậu thanh niên, lúc đó hắn chỉ biết hì hục kiếm tiền, chẳng bao giờ là đủ… Có phải chăng vì vậy mà trong hắn thấy thiếu xót, cái thiếu xót của cả một tuổi trẻ qua đi không trở lại, khi mà hắn giờ đây không còn biết yêu ai, không hề biết vụng trộm với những ham muốn đơn thuần nhất của con người, hay không hề biết hi sinh tất cả vì một người con gái nào đó. Giờ thì hắn thấy mình đáng thương.




       Cô bé con nhà hàng xóm, kém hắn đúng chục tuổi, mà mười năm thôi cũng đủ là hai thế hệ rồi. Cô bé hay nói hắn đáng thương, vì căn nhà của hắn to quá, còn hắn thì cứ như lọt thỏn giữa hàng đống đồ đạc lỉnh kỉnh. Gọn gàng, ngăn nắp nhưng lỉnh kỉnh và thừa thãi. Đơn cử như cái lò sưởi hàng nghìn đô, hắn có bao giờ sử dụng? Hắn là con ma lạnh, hắn còn sợ gì lạnh. Còn rất nhiều điều nữa, cô bé đó biết về căn hộ của hắn, về con người hắn mà ngay chính hắn cũng không hề nhận ra.




         Cô bé đó theo học ngành luật, dở dang vì đó không phải những gì nó thích. Nó giống hắn, thích những con chữ có nhạc điệu. Hắn từng nói với nó văn chương có nhạc điệu riêng biệt mà không phải ai cũng có thể nhận ra, còn nó, ít nhất nó biết nhạc điệu trong văn của hắn.



-          Ở chỗ của chú, ngày có dài như thế này không? Cháu sẽ phát ngán mất.




       Hắn gạt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ rồi mỉm cười nhìn nó, có lẽ tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động do trận bão tuyết hôm qua nên cô bé có hoa chân này mới có mặt ở nhà hắn vào cái giờ đáng lẽ nó phải bay nhảy khắp cả cái thành phố này.




-          Không, nơi đó người ta còn thiếu thốn nhiều, quay đi quay lại công viêc ngập đầu, khiếm đủ miếng ăn còn khó chứ không nhàn hạ như cháu đâu bé con.




       Nó không buồn để ý đến câu trả lời của hắn, vốn dĩ nó cũng chỉ có ý định nhắc cho hắn biết sự có mặt của mình trong căn hộ thôi mà.




-          Chú có viết được gì mới không? Dạo gần đây chú hơi “đuối” thì phải?




-          Ừ!




       Hắn trở lời thẳng thừng, đúng là hắn không còn chút ý tưởng nào nữa, hay hắn thật sự không có cái tài của một nhà văn?




-          Nếu chú còn ở im lìm trong cái nhà này, cô độc và khó tính thì mãi mãi sẽ không còn ý tưởng nào vô tình bay vào đầu chú nữa đâu.




-          Quỷ nhỏ! Ta hơn cháu mười tuổi. – Hắn nheo mày.




-          Chẳng phải chú đã viết hết cả mười năm của đời của mình rồi sao, giờ là lúc thay đổi. Vì chính chú mà thôi.




        Hắn im lặng. Nó nói đúng và hắn là người không trốn tránh sự thật. Con người hắn, cuộc sống của hắn, mọi thứ đều đơn điệu. Không màu sắc, hắn muốn vẽ lên những cuộc đời và thế giới quanh mình nhưng không có một chút màu vẽ trong tay.




-          Còn tình yêu thì sao?




-          Hửm? – Hắn nhìn nó thắc mắc.




-          Cháu hỏi chú về một tình yêu. Của chú.




       Hắn lại im lặng. Hắn quên mất cách yêu thương rồi, hắn cằn cỗi và thiếu xót, còn gì mất mát hơn là một con người sống không có tình yêu.




-          Người ta chỉ không còn nhắc đến tình yêu khi trái tim đã quá tổn thương, hoặc quá cằn cỗi. Thà rằng tổn thương còn hơn là cằn cỗi, ông chú già của cháu ạ!




       Nó quay ngoắt ra phía của và nói nhỏ.




-          Mẹ cháu cũng để lại cho cháu một tình yêu, bà nói cháu sẽ không héo mòn vì nó, đó là lý do vì sao cháu luôn cười ngay cả khi không có bà bên cạnh.

       Nó nhìn hắn một vài giây, nhanh chóng quay đi như che giấu một điều gì đó và rồi vội vàng mỉm cười khép cánh cửa lại.




        Tôi đọc được trong đôi mắt nhỏ đó vô vàn cảm xúc. Yêu thương, nhung nhớ, nuối tiếc, đau đớn, giận giữ và một chút bất lực xen lẫn sự chấp nhận… Có phải người phụ nữ tuyệt vời đó trước khi ra đi đã để lại cả một bầu trời trong đôi mắt cô con gái bé nhỏ của mình?




         Có một tôi nào khác sau khi thoát khỏi chiến tranh?




         Đó là khi tôi dặn lòng rằng em không tồn tại.




       Đó là tôi khi nói rằng quá khứ đó không hiện hữu.



       Đó là tôi… Là tôi khi tất cả đều không phải sự thật. Và em là tất cả những gì hiện hữu nhưng không được quyền nhớ đến. Và có lẽ văn chương của tôi sẽ màu nhiệm hơn nếu tôi là chính tôi, là tôi với tình yêu bất diệt dành cho em.



       Chỉ là… Nỗi đau đó quá lớn để đi song hành cùng sinh mạng. Hoặc tôi chết để nhớ. Hoặc sống thì phải quên…




~ Hết ~


Mạn Ngọc

Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012

Ngày Mưa


Ngày Mưa





Author: Shampoo


Pairing: ChanBaek


Rating: K


Disclaimer: ChanYeol thuộc về BaekHyun nên không thể là của Sham.


Category: General


Status: Complete.


Summary: Tình yêu không khi nào có thể tồn tại kẻ thứ ba.








       Đã bao nhiêu năm rồi?



       Đã bao nhiêu năm kể từ ngày em và tôi có những con đường đi riêng biệt? Đã bao nhiêu năm kể từ ngày mưa giông cuối cùng của cuộc đời tôi đó? Em đã từng nói, có những lỗi lầm không thể tha thứ nhưng chẳng phải em cũng không đành lòng quên một kẻ bạc bẽo như tôi sao?



       Tôi đã từng cầu xin em đừng bao giờ phản bội tình yêu này, thế nhưng đến cuối cùng, kẻ vội vàng ôm ấp một hình bóng khác lại chính là tôi. Có lẽ vì điều này mà em đã nói, đừng là gì của nhau, cũng đừng đặt tên cho mối quan hệ này.



       Tôi mất em vì bản thân không thể tự xác định được mình cần gì và muốn gì, chỉ đến khi biết rằng có những việc một khi đã bước qua rồi thì không thể quay trở lại… Lúc đó tôi mới hiểu, em chỉ vì quá yêu một kẻ khốn nạn như tôi mà chẳng thể tạo dựng cho mình một niềm tin vững chắc.



       Nói cho cùng thì tôi đã làm gì để tạo cho em sự tin tưởng đây? Câu chuyện của tôi và em đã từng giống như tình yêu, giống như những nỗi đau nhưng hai ta dường như chỉ là những kẻ xa lạ.



       Đó là một ngày mưa phải không? Cái ngày mà chính mắt em nhìn thấy tôi trên giường với kẻ khác. Tôi từng tự hỏi em đã phải đau lòng đến thế nào, nhưng giờ thì tôi biết, người đau đớn nhiều hơn lại chính là tôi. Vì sao ư? Bởi vì dù em ra đi hay ở lại mà bao dung thì đến chết tôi cũng chẳng thể tha thứ cho chính mình.



       Chúng đã từng yêu nhau đến thế, có lẽ là như vậy phải không? Hoặc giả trong tình yêu này, cả tôi và em đang chơi một trò đuổi bắt, khi em vươn tay để chạm tới thì tôi hờ hững với tất cả và rồi khi nỗi đau đớn lên tới đỉnh điểm, đẩy em đi thật xa thì tôi mới vội vàng đuổi tới.



       Tôi đã từng thấy em đứng đó, im lặng giữa cơn mưa và chìm lấp giữa khoảng trời rộng vườn Phong Lan cuối phố, khi đó tôi chỉ chợt như một người qua đường thương hại và muốn cứu vớt. Rồi khi em lặng lẽ bên đời tôi cùng những ngày mưa bão, tôi cũng chỉ hời hợt chấp nhận tình yêu non nớt nơi em. Đến cuối cùng thì…



       Tôi cũng biết những đêm em nằm đó, hướng đôi mắt trong về phía cửa sổ tối đen như mực nhưng chỉ im lặng chịu đựng những nỗi đau và sự tủi nhục. Đến lúc này đây, tôi mới hỏi, mình đã làm gì với em vậy? Tôi tự gọi đó là tình yêu, nhưng hoàn toàn không phải, đó chỉ là sự ích kỉ khốn nạn của tôi mà thôi.



       Sẽ còn bao nhiêu năm nữa?



       Sẽ còn bao nhiêu năm nữa để nỗi đau này thôi dai dẳng? Sẽ còn bao nhiêu năm nữa để những ngày mưa của tôi sẽ quay trở lại? Như những khi em còn nơi đây và tôi thì hãy là tôi của ngày hôm nay.



       Ngày mưa đó em đã nói, giấc mộng nào rồi cũng đến hồi kết thúc, người ta phải khởi động trước mỗi cuộc đua để không quá bỡ ngỡ với những cơn đau… Còn em, giờ đã đủ đau đớn để dừng lại rồi.



       Và rồi cứ thế em rời xa tôi.



“…Đã đủ đau đớn để dừng lại…”



*******



       BaekHyun gặp ChanYeol vào một ngày mưa dai dẳng, một ngày mà cậu thấy mình như một chú mèo nhỏ vừa rời khỏi nơi trú ngụ… Và hắn đứng đó như một giấc mơ mà BaekHyun đã thề rằng phải biến nó thành hiện thực. Hắn bước đến bên cậu với một chút lòng thương hại cỏn con dù rằng lời yêu của cậu sáng sớm nay đã bị hắn ném vào một xó xỉnh nào đó. ChanYeol vẫn cứ nghĩ là do hắn không đủ nhẫn tâm để buông tay mà hắn thì vẫn không thể yêu BaekHyun cho được, nhưng BaekHyun lại sợ hãi lòng thương hại đó, bởi lẽ dù muốn chạy trốn nhưng khi nhìn lại đôi mắt đó, cậu dường như không còn đủ dũng cảm.



       Những ngày sau đó hắn ở bên cậu như thể họ là của nhau, BaekHyun dù biết rõ mình đang đứng ở đâu nhưng vẫn chỉ có thể mỉm cười chua xót chấp nhận. Có lẽ cậu vẫn hi vọng và mong chờ, những tưởng tình yêu sẽ như những câu chuyện cổ tích và chỉ cần cậu cố gắng thì nó sẽ đến với mình vậy.



       Cho đến khi BaekHyun thấu rõ sự thờ ơ trong đôi mắt, trong vòng tay và trong những đêm dài của cả hai… đến lúc này cậu mới hiểu, tình cảm là thứ không thể phấn đấu mà có được. Càng cố gắng càng sai lầm. Và ChanYeol giống như một tình yêu sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cậu.



       Cho đến khi mọi chuyện chạm tới giới hạn…



-          Anh đang ở đâu vậy?



-          Công ty. Em không phải đợi đâu.



       Hắn tắt máy. BaekHyun đứng đó nhìn bóng dáng quen thuộc của hắn cùng với một người xa lạ ở phía bên kia đường. Làm sao đây khi chính cậu cũng chẳng có đủ dũng cảm để tìm hiểu rõ sự thật? Làm sao đây khi BaekHyun thà rằng sống lặng lẽ trong sự lừa dối, còn hơn để mất một người mà cậu đã yêu đến thế? Làm sao đây khi những ngày tháng sau này, tình yêu đó, chỉ còn một mình cậu vun đắp?



       Thế rồi hắn đã làm chuyện đó. Với một kẻ khác. Trên chiếc giường của hắn và cậu… Khi mà cậu không còn trốn tránh được nữa và cũng không còn đủ tỉnh táo để hiểu mình đã tổn thương đến như thế nào?



-          BaekHyun!!! Đợi đã! Không phải như thế đâu. – ChanYeol vội đuổi theo cậu cùng đống quần áo xộc xệch đang tố cáo hành vi bỉ ổi của hắn.



       BaekHyun đã nhìn hắn rất lâu, từ tận trong đáy lòng cậu không hận hắn, không oán trách, không gì hết, chẳng phải ngay từ đầu người phạm phải sai lầm chính là cậu sao? Vậy thì giờ cậu lấy tư cách nào để làm những điều đó chứ.



-          Vậy thì là như thế nào? – BaekHyun vẫn nhìn sâu vào đôi mắt hắn.



       ChanYeol bỗng nhiên trở nên ngạt thở trong đôi mắt đó, tội lỗi trước cơ thể nhỏ bé và lạc lõng đó. Hắn cứ như vậy mà chẳng thể nói thêm đười lời nào nữa.



-          Biết không ChanYeol? Khi yêu một ai đó, anh sẽ chẳng bao giờ thấy đủ hết… Nhưng chính vì yêu một ai đó thật nhiều, anh sẽ biết đâu là điểm dừng. Anh muốn giải thích? – Cậu cười nhẹ - Có ích gì sao anh? Như vậy là đủ rồi.



       Hắn đứng đó nhìn theo hình ảnh mạnh mẽ kiên cường cuối cùng mà BaekHyun để lại trong tâm trí hắn. Khi đó, nỗi đau trong hắn chỉ mới âm ỉ, quá mơ hồ để hắn hiểu nó đã cắt sâu vào da thịt mình như thế nào.



*******



       Tôi gặp lại em vào một mùa thu vắng, một ngày nắng hanh không còn như trước đây, em đứng đó nhuộm vàng một góc nắng, vẫn là em của những gì tôi mong nhớ. Những lỗi lầm ào về trong tôi khiến bản thân chợt nhận thấy, hình như với em, tôi chỉ toàn là những lời xin lỗi.



       Tôi nhớ BaekHyun của mình là một cậu bé luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn chạy trốn lòng thương hại của kẻ khác nhưng lại sợ hãi khi đứng bơ vơ một mình. Với em tôi cũng đã từng chỉ là lòng thương hại, để rồi giờ phút này tôi lại đang chờ đợi lòng thương hại từ nơi em.



*******



-          Em đã nói, nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại… Anh đã đợi, đã đợi rất lâu BaekHyun à!



       BaekHyun nheo mắt dưới ánh nắng dịu, khuôn mặt hắn thật gần nhưng cũng quá đỗi xa xôi. Phải làm sao khi nỗi đau đã ngấm sâu vào tận xương tủy và tha thứ dường như là điều không thể nữa rồi.



-          Em cũng đã từng nói, trước mỗi cuộc đua, người ta phải khởi động để không quá bỡ ngỡ trước những nỗi đau… Còn anh thì còn không kịp chuẩn bị cho chúng, cứ nghĩ rằng sự có mặt của em trong cuộc đời chỉ là một điều nhất thời. Cho đến khi em đi, anh thật sự chưa có một sự khởi động nào hết.



       Khẽ tựa đầu lên vai hắn, lắng nghe con tim đang thắt chặt lặng lẽ, BaekHyun muốn bây giờ là mãi mãi. Cậu khẽ mở đôi mắt đang nhắm nghiền của mình, hướng nó về một khoảng không vô định phía hoàng hôn tím gắt… Có những nỗi đau, sẽ mãi chẳng thể hàn gắn. Có những sự phản bội chỉ có thể trả giá bằng chia ly.



       Và dù đã bao năm qua đi. Và dù BaekHyun hiểu hắn cũng đã đau đớn và mòn mỏi tới nhường nào… Nhưng có những điều, một khi đã bước qua thì không thể quay đầu lại được nữa, giống như tình yêu không định giữa cậu và hắn. Khi đã đánh mất, phải làm sao để tìm lại được đây?



       BaekHyun thì thầm bên tai hắn, những lời nói cho đến khi trở về với cát bụi, ChanYeol vẫn không thể quên đi được.



-          Em yêu anh nhiều như ngày ấy, như bây giờ và có lẽ sẽ chẳng bao giờ dừng lại được… Nhưng tình yêu này, hãy để mình em mang. Còn chúng ta, đã đi quá xa để quay lại rồi…



*******



… Tôi có một giấc mơ, nơi mà em đã quá xa xôi để tôi chạm tới.




Hết.



Fanfic by Shampoo

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

Trái Tim Phia Bên Kia Đường


Trái tim phía bên kia đường




Author: Shampoo


Pairing: KrisHun


Rating: PG








       Trước hết phải nói đây là câu chuyện của một con ma, một con ma không hoàn toàn bình thường, vì vậy mà câu chuyện này cũng không hề bình thường. Tất cả những điều người viết muốn nói ở đây, tình yêu đôi khi không đơn giản chỉ là lời nói, là hai trái tim trọn vẹn dành cho nhau… mà có khi cả cuộc đời, cả kiếp người cũng chỉ đành nhìn nhau và mỉm cười.



*******



       Đó là một nghĩa trang nhưng nó lại không hề lạnh lẽo, tại sao thì bạn có nhìn thấy cái gì vắt vẻo trên bia mộ kia không? Ờ! Đúng rồi đó, chính là cậu bé là cậu bé bụ bẫm đó. Đừng hỏi tôi tại sao nó lại dám ngồi trên bia mộ. Đúng! Nó chết rồi. Nó tên là Oh SeHun, khi nó chết mới có mười chín tuổi, tại sao nó chết thì không ai còn nhớ nữa rồi, kể cả các cụ đang bay lơ lửng ở nghĩa trang này cũng không biết, hỏi nó nó chỉ cười trừ không trả lời. Rồi thì từ ma lớn đến ma bé ở nghĩa trang này cũng thây kệ, họ chỉ cần biết từ khi có nó, cái nơi này chẳng còn giống nghĩa trang nữa. Vâng! Chính là nó.




       À! Bạn hỏi tôi về cái tên đang cắt tỉa mấy cái cây ở cạnh căn nhà gỗ kia à? Ừ! Hắn là tay gác nghĩa địa, cũng không hiểu tại sao hắn lại gác nghĩa địa nữa. Hắn đẹp trai, phong lưu, lãng tử… Còn nhiều tính từ để nói về hắn lắm nhưng chẳng có từ nào hợp với việc gác nghĩa địa cả. Lâu dần tôi cũng tự cho rằng hắn làm tiếp hộ người cha quá cố của hắn, cái ông lão vẫn đang trêu ghẹo SeHun đó. À ! Còn một việc phải nhắc, hắn có thể nhìn thấy tất cả hồn ma ở đây, nhưng ngoại trừ SeHun thì không ai nhìn thấy hắn. Tại sao ư ? Tôi cũng đang cố tìm hiểu tại sao đây. Còn nữa, hắn tên là Ngô Diệc Phàm.



-          Diệc Phàm, Phàm... Phàm ! – SeHun nhảy nhót trên mái nhà.



-          Xuống đi, ngã trợn mắt ra bây giờ. – Diệc Phàm vẫn điềm tĩnh tỉa cây.



-          Ta chết rồi mà. – SeHun dừng lại phụng phịu.



-          Ta quên mất. – Đôi khi Diệc Phàm vẫn tưởng tượng ra rằng SeHun vẫn còn sống.



-          Diệc Phàm ! Tại sao chỉ có ta nhìn thấy người, còn mọi người thì không, họ càu nhàu suốt là không thấy tăm hơi gã gác nghĩa trang nào mặc dù ta đã giải thích là có ngươi.



       Diệc Phàm dừng lại công việc của mình rồi vẫy SeHun xuống bên cạnh.




-          Nghe này quỷ nhỏ, họ sẽ không bao giờ nhìn  thấy ta nếu ta không cho phép.



-          Vậy tức là ngươi cho phép ta nhìn thấy ngươi, tại sao vậy ? – SeHun hớn hở.



-          Tại vì. Ngươi không phải là một con ma bình thường. – Diệc Phàm gõ gõ vào trán nó.




-          Tại sao ta lại không phải một con ma bình thường ? – Nó nhại lại giọng của Diệc Phàm.



       Hắn nở một nụ cười rồi khuôn mặt đnah lại.




-          Ngươi tại sao đủ chưa ? Tò mò !



-          Oh SeHun không chết vì khát, không chết vì bị bỏ đói nhưng chết được vì tò mò. – Giọng nó vẫn lanh lảnh.



-          Vậy ra người chết vì tò mò à ? – Diệc Phàm nhớn mày.



-          Không... Ta chết vì lý do khác. – SeHun cúi nhẹ đầu.



-          Vậy thì, đi lấy nước cho ta đi, con ma tò mò kia. – Diệc Phàm cười tươi.



     
       SeHun nhỏ bé đỏ mặt rồi quay lưng đi thẳng, được chừng vài bước thì nó quay lại.




-          Nhưng tại sao lại là ta ?




       Diệc Phàm nhăn nhó quay về phía nó.




-          Tại sao ít thôi. Vì ngoài ngươi ra, thử xem ở đây có ai chạm được vào đồ vật không ?




       SeHun vỗ nhẹ vào trán mình rồi cười ngớ ngẩn.




-          Ừ há !




       Một trong những lý do để tay chơi khét tiếng như hắn lại ở nơi này là vì con quỷ nhỏ đó, lần đầu tiên gặp nó, hắn còn ngớ người ra vì nó nhìn thấy hắn, nó cười toe toét như được cho kẹo bay về phía hắn, lúc bấy giờ hắn mới biết nó là một con ma, một con ma đáng yêu. Ở lâu dần với nó, hắn còn thấy nó còn là một con ma lắm chuyện. Nó thường chui vào chăn của hắn, nằm kề kề bên cạnh hắn, nó phải biết rằng nó vẫn là một con ma, một con ma thì không ấm áp tí nào. Mỗi khi hắn định la ỏm tỏi lên thì thấy nó cười, ngây thơ và đáng yêu lạ lùng... Không thì nó cũng ôm chầm lấy hắn, đến cuối cùng thì nhiệt độ cơ thể hắn cũng tăng cao và như vậy thì chẳng còn lý do nào để hắn đuổi nó đi nữa. Nhưng. Thật lòng mà nói, hắn thấy sợ cái cảm giác ấm áp khi gần một con ma. Như hắn và tôi đã nói từ đầu rồi : SeHun là một con ma không hề bình thường.



*******



       Có một buổi tối sương muối dày đặc, SeHun vắt vẻo bên lò sưởi, còn Diệc Phàm thì đang viết lách gì đấy trên chiếc bàn gần đó, bên cạnh cái cửa sổ lớn được khép chặt. SeHun muốn nói gì đó nhưng lại tự nhủ không nên động vào hắn khi hắn đang lúi húi với mấy tờ giấy. Bỗng nhiên Diệc Phàm lên tiếng :




-          Quỷ nhỏ ! Định nói gì thì nói đi. – Hắn vẫn cắm cúi viết.



-          Diệc Phàm ! Ngươi... với mấy người ăn mặc lòe loẹt đó là sao ? Tại sao lại đi ôm ấp ngươi như thế ? Mấy người hôm qua đó.



       Diệc Phàm nghĩ một lúc rồi sực nhớ ra hành động của mình tối qua, thì cũng có lôi mấy cô gái về nhà ( nhà gần nghĩa trang ), thì cũng có làm mấy trò ‘đó đó’ nhưng trả lời nhóc con như thế nào bây giờ, không lẽ nói muốn làm mấy trò ‘đó đó’ đương nhiên phải ôm ấp, không có thì làm ăn được gì. Cuối cùng hắn đành cười trừ.




-          Tò mò !




       SeHun phụng phịu quay về phía lò sưởi, khuôn mặt trắng hồng của nó như xịu xuống, Diệc Phàm bấy giờ cũng lấy làm lạ vì nó không gặng hỏi thêm gì nữa




-          SeHun, lại đây ! – Hắn ngoắc tay.




       Nó bay chậm rãi về phía hắn, ngồi trên bàn làm việc to đùng của hắn, trông nó lọt thỏn một cách đáng yêu.




-          Ngươi không vui sao ? Là vì không cho ngươi tham gia hay ngươi không thích ta với mấy người đó ? – Diệc Phàm đặt cả hai tay lên chân nó.



-          Không biết, ngươi thích mấy người như họ à ? Ý ta là thế này này... – SeHun tạo một vòng tròn lớn trước ngực rồi cúi mặt buồn bã.



       Hắn cười phá lên, cười to đến vô duyên làm nó giật bắn mình, nếu không phải hắn đang giữ chặt chân nó thì nó đã bay vút lên trần nhà rồi. Được một lúc hắn ngừng cười rồi nhìn xoáy vào đôi mắt trong trẻo của nó.




-          SeHun... Ngươi ghen à ? – Hắn nói tỉnh bơ.



-          Ta không có ! – SeHun cũng vội vàng chống chế.



-          Vậy ngươi nghĩ ta chỉ thích những người có chỗ đấy lớn chứ gì ?



-          Uhm...



-          Vậy là ngươi không vui phải không ?



-          Có chút chút.



-          Đồ quỷ nhỏ, ngốc ! Chỉ là chơi cho vui thôi, nghe này, mà thôi ngươi còn nhỏ không nên biết làm gì.



-          Ta mười chín tuổi được một thời gian dài rồi đó.



-          Vậy thì nói cho ngươi biết, ta chỉ thích ngươi thôi, vậy nên không phải quan tâm đến mấy con tắc kè hoa đó làm gì.



       Nó cười toe toét, còn hắn thì vò rối mái tóc nó rồi nhìn về xa xăm như thân trọng một điều gì đó.



*******



       Những ngày tháng sau đó đối với Diệc Phàm mà nói vô cùng khó khăn, hắn cứ phải đối điện với đủ thứ không đơn giản và điều không đơn giản nhất chính là tình cảm của hắn, tình cảm đang ngày một rõ ràng ở nơi hắn. Hắn tìm cách rũ bỏ, một trong những cách hữu hiệu duy nhất mà hắn nghĩ ra được là tránh mặt SeHun, nhưng SeHun thì vốn dĩ là một con ma, tránh mặt người không khó nhưng tránh mặt ma, nhất là con ma nghịch ngợm như nó là việc gần như không thể.




       Cuối cùng hắn chọn giải pháp tỏ ra khó chịu mỗi khi SeHun gần hắn. Hắn nhăn nhó, hắn gắt gỏng, hắn không tiếp lời nó… Lâu dần SeHun cũng lờ mờ đoán ra, nó cũng hạn chế lại gần Diệc Phàm, dù rằng điều này làm nó không vui vẻ chút nào.




-          SeHun đáng yêu của ta ! Con làm sao vậy ? – Ông lão trong suốt hỏi nó.



-          Dạ ? Không có gì ạ.



-          Nói ta nghe, là vì cái tên Ngô Diệc Phàm gì đó đúng không ?



-          Ông thật không nhìn thấy anh ấy sao ?



-          Cái này không quan trọng. Quan trọng là con và tên đó… Sao có thể…



-          Con cũng không mong là có thể cái gì hết – SeHun cười nhạt – Con chết rồi mà.



-          Tình yêu thì không có tội lỗi gì hết, nhưng tình yêu không đặt đúng chỗ sẽ khiến bản thân đau khổ lắm đó.



-          Con cũng chỉ định như thế này thôi, anh ấy cũng không ưa con thì phải…




       SeHun không thể hiểu được nỗi khổ tâm của tên kia, hắn vốn chẳng bao giờ nghĩ bản thân sẽ yêu được ai, vậy mà giờ hắn lại mắc phải những cảm xúc lạ lùng đối với một con ma… SeHun đúng thực không phải một con ma bình thường.




*******



       Đã mấy tuần nay, Diệc Phàm không thấy SeHun đâu nữa, hắn bắt đầu có xu hướng tìm kiếm nó nhưng không dám biển hiện rõ ràng rằng hắn đang lo lắng… Cứ coi như hắn đang cố lẩn tránh tình cảm đi, dù sao thì khi chưa thể xác định được rõ ràng thì hãy cứ tạm trốn tránh thì hơn…




       Rồi đã khá lâu hắn không còn thấy thấy bóng dáng của SeHun đâu nữa, giờ thì hắn chấp nhận sự thật là hắn phát điên lên vì điều đó. Hắn bắt đầu tìm kiếm một cách công khai, hắn đi khắp cả cái nghĩa trang, lùng xục từng xó xỉnh để xem nó rốt cuộc đang trốn ở chỗ nào… Hắn cứ mang cái tâm trạng nửa lo lắng nửa cáu giận như vậy mà tìm kiếm con ma kia.




-          Được rồi Oh SeHun… - Diệc Phàm lẩm bẩm khi bước chân vào căn nhà gỗ - Ngươi đinh chơi trốn tìm đến bao giờ ? Ra ngay đây cho ta.




       Đáp trả lại hắn tất nhiên chỉ là không gian kín và yên lặng của căn phòng, nơi mà trước đây thường bị con ma nhỏ SeHun làm cho ầm ĩ vô cùng.




-          Đủ rôi ! Tôi thua rồi ! Em quay lại đây cho tôi ngay.




       Hắn nhìn khắp căn phòng, nuôi hi vọng nó sẽ bất thình lình xuất hiện ở đâu đó, nhưng cứ giây này qua phút khác hắn chẳng nhận lại được bất kì chuyển động nào hết.




-          Em cứ như vậy mà bỏ đi sao? Làm tôi phải yêu nhiều đến như vậy? Làm tôi phát điên lên khi không có em? Oh SeHun! Em làm mọi chuyện rối tinh lên rồi cứ như vậy mà bỏ đi sao?




*******



       SeHun biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Ngô Diệc Phàm như vậy cũng đã ba năm trời ròng rã. Mọi thứ có thay đổi, nhiều điều đã không còn như trước nhưng duy chỉ có tình cảm éo le và ngớ ngẩn của Diệc Phàm thì dù có cố gắng cách mấy cũng không thể thay đổi được. Chính vì lẽ đó, chính vì mỗi ngày nhìn thấy nụ cười của SeHun nơi bia mộ càng khiến hắn phát điên. Hắn cuối cùng đã rời bỏ cái nghĩa trang chất chứa biết bao kỉ niệm ngọt ngào giữa hắn và con ma nhẫn tâm đó.




       Diệc Phàm nửa nằm nửa ngồi ở ban công căn hộ nhỏ ngoại ô Seoul, hắn nhớ lại tất cả những chuyện đã trải qua trong cuộc đời mình, có lẽ nổi bật nhất chính là hình ảnh của cậu bé trắng trẻo đó, càng cố xóa càng in đậm. Mà đáng mỉa mai biết bao? Giả sử ngày đó hắn nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, đối diện với nó đi chăng nữa thì sao chứ? Hắn là con người, còn SeHun thì đã chết rồi, hai thế giới khác biệt đâu thể đưa họ đến bên nhau chứ?




       Hắn cứ nghĩ rằng SeHun giống như một tình yêu hắn tìm kiếm lâu lắm rồi nhưng lại đứng ở phía bên kia đường, nắm giữ trái tim hắn trong tay nhưng lại ở phía mà hắn chẳng thể nào bước tới…




       Tình yêu yêu này vốn dĩ không nên tồn tại, nó là một câu chuyện không hề có mở đầu nên chẳng thể đòi hỏi có được cái kết thúc nào hết, hắn chỉ mong rằng SeHun cứ thế mà ngủ yên trong lòng hắn, đừng để mỗi sáng hắn tỉnh dậy đều thèm khát vô cùng cái hơi ấm của một con ma… Thời gian đã qua đủ để gặm nhấm linh hồn hắn rồi.



*******




       Thư viện sách nhỏ của thành phố, nó nằm ở một góc khuất khiến cho nó gần như tách biệt hẳn với cuộc sống, thế nhưng mà Ngô Diệc Phàm lại rất thích nơi đó, nó mang cho hăn một chút cảm giác của quê hương, nơi mà hăn đã cách xa lâu lắm rồi.




       Thư viện này thường mở những bài hát dịu nhẹ, những bản giao hưởng không lời, cá nhân Diệc Phàm cho rằng khá thích hợp khi chọn những bản nhạc không lời trong không gian cần sự yên tĩnh này... Nó không làm cho người ta phân tâm trong việc đọc sách mà vẫn mang lại không khí yên bình.




       Thế nhưng hôm nay lại là một bản nhạc ballat. Nó khá hay, nhưng nó làm hắn không sao tập trung được vào cuốn sách Kiêu hãnh và Định kiến trên tay, đây thì lại là cuốn sách cần sự tập trung cao độ. Sau ít phút Diệc Phàm quyết định đi về phía quầy quản lý để kiến nghị về điều này.




-          Này! Có thể đổi…




       Diệc Phàm gần như chết lặng.




-          Dạ! Anh cần giúp đỡ gì không ạ? – Cậu bé trắng trẻo tinh nghịch lên tiếng.




       Hắn biết làm gì đây? Có ai đó nói cho hắn biết hắn phải làm gì không? Đây chẳng phải là con người nhẫn tâm đeo bám hắn bao nhiều năm trời sao? Hắn vẫn không sao nói cho bản thân mình biết phải hành xử và phản ứng ra sao…




-          Anh có cần gì không ạ? – Cậu bé ái ngại lặp lại câu hỏi.



-          Cậu… Tên là gì? – Diệc Phàm nói một cách vô thức.



-          Dạ? À! – Cậu bé mỉm cười rồi chỉ vào biển tiên trên ngực áo – SeHun… Oh SeHun ạ.




       Cái này chính là đang bỡn cợt hắn, đây là Oh SeHun đã làm hắn phát điên sao?




-          Cậu có biết một người tên là Ngô Diệc Phàm không?



-          Dạ? Ưm… Em cũng không chắc lắm. – Cậu bé lại mỉm cười – Nhưng có việc gì không ạ?



-          Không có gì. Tôi tên là Ngô Diệc Phàm.



-          À! Vâng! Em có thể giúp gì được anh ạ?



-          Cho tôi số điện thoại và tôi sẽ đợi cho đến lúc cậu tan ca.




       SeHun ngơ ngác không hiểu điều gì đang diễn ra, cậu bé chỉ công nhận một sự thật hiển nhiên rằng anh chàng họ Ngô này, có vẻ như là người Trung Quốc… có một khuôn mặt rất hoàn hảo.




-          Không hiểu sao? Tức là tôi và cậu sẽ hẹn hò. Biết thế đi, Oh SeHun! Lần này thì cậu không thoát được đâu.




End.



Fanfic by Shampoo