Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012

Ngày Mưa


Ngày Mưa





Author: Shampoo


Pairing: ChanBaek


Rating: K


Disclaimer: ChanYeol thuộc về BaekHyun nên không thể là của Sham.


Category: General


Status: Complete.


Summary: Tình yêu không khi nào có thể tồn tại kẻ thứ ba.








       Đã bao nhiêu năm rồi?



       Đã bao nhiêu năm kể từ ngày em và tôi có những con đường đi riêng biệt? Đã bao nhiêu năm kể từ ngày mưa giông cuối cùng của cuộc đời tôi đó? Em đã từng nói, có những lỗi lầm không thể tha thứ nhưng chẳng phải em cũng không đành lòng quên một kẻ bạc bẽo như tôi sao?



       Tôi đã từng cầu xin em đừng bao giờ phản bội tình yêu này, thế nhưng đến cuối cùng, kẻ vội vàng ôm ấp một hình bóng khác lại chính là tôi. Có lẽ vì điều này mà em đã nói, đừng là gì của nhau, cũng đừng đặt tên cho mối quan hệ này.



       Tôi mất em vì bản thân không thể tự xác định được mình cần gì và muốn gì, chỉ đến khi biết rằng có những việc một khi đã bước qua rồi thì không thể quay trở lại… Lúc đó tôi mới hiểu, em chỉ vì quá yêu một kẻ khốn nạn như tôi mà chẳng thể tạo dựng cho mình một niềm tin vững chắc.



       Nói cho cùng thì tôi đã làm gì để tạo cho em sự tin tưởng đây? Câu chuyện của tôi và em đã từng giống như tình yêu, giống như những nỗi đau nhưng hai ta dường như chỉ là những kẻ xa lạ.



       Đó là một ngày mưa phải không? Cái ngày mà chính mắt em nhìn thấy tôi trên giường với kẻ khác. Tôi từng tự hỏi em đã phải đau lòng đến thế nào, nhưng giờ thì tôi biết, người đau đớn nhiều hơn lại chính là tôi. Vì sao ư? Bởi vì dù em ra đi hay ở lại mà bao dung thì đến chết tôi cũng chẳng thể tha thứ cho chính mình.



       Chúng đã từng yêu nhau đến thế, có lẽ là như vậy phải không? Hoặc giả trong tình yêu này, cả tôi và em đang chơi một trò đuổi bắt, khi em vươn tay để chạm tới thì tôi hờ hững với tất cả và rồi khi nỗi đau đớn lên tới đỉnh điểm, đẩy em đi thật xa thì tôi mới vội vàng đuổi tới.



       Tôi đã từng thấy em đứng đó, im lặng giữa cơn mưa và chìm lấp giữa khoảng trời rộng vườn Phong Lan cuối phố, khi đó tôi chỉ chợt như một người qua đường thương hại và muốn cứu vớt. Rồi khi em lặng lẽ bên đời tôi cùng những ngày mưa bão, tôi cũng chỉ hời hợt chấp nhận tình yêu non nớt nơi em. Đến cuối cùng thì…



       Tôi cũng biết những đêm em nằm đó, hướng đôi mắt trong về phía cửa sổ tối đen như mực nhưng chỉ im lặng chịu đựng những nỗi đau và sự tủi nhục. Đến lúc này đây, tôi mới hỏi, mình đã làm gì với em vậy? Tôi tự gọi đó là tình yêu, nhưng hoàn toàn không phải, đó chỉ là sự ích kỉ khốn nạn của tôi mà thôi.



       Sẽ còn bao nhiêu năm nữa?



       Sẽ còn bao nhiêu năm nữa để nỗi đau này thôi dai dẳng? Sẽ còn bao nhiêu năm nữa để những ngày mưa của tôi sẽ quay trở lại? Như những khi em còn nơi đây và tôi thì hãy là tôi của ngày hôm nay.



       Ngày mưa đó em đã nói, giấc mộng nào rồi cũng đến hồi kết thúc, người ta phải khởi động trước mỗi cuộc đua để không quá bỡ ngỡ với những cơn đau… Còn em, giờ đã đủ đau đớn để dừng lại rồi.



       Và rồi cứ thế em rời xa tôi.



“…Đã đủ đau đớn để dừng lại…”



*******



       BaekHyun gặp ChanYeol vào một ngày mưa dai dẳng, một ngày mà cậu thấy mình như một chú mèo nhỏ vừa rời khỏi nơi trú ngụ… Và hắn đứng đó như một giấc mơ mà BaekHyun đã thề rằng phải biến nó thành hiện thực. Hắn bước đến bên cậu với một chút lòng thương hại cỏn con dù rằng lời yêu của cậu sáng sớm nay đã bị hắn ném vào một xó xỉnh nào đó. ChanYeol vẫn cứ nghĩ là do hắn không đủ nhẫn tâm để buông tay mà hắn thì vẫn không thể yêu BaekHyun cho được, nhưng BaekHyun lại sợ hãi lòng thương hại đó, bởi lẽ dù muốn chạy trốn nhưng khi nhìn lại đôi mắt đó, cậu dường như không còn đủ dũng cảm.



       Những ngày sau đó hắn ở bên cậu như thể họ là của nhau, BaekHyun dù biết rõ mình đang đứng ở đâu nhưng vẫn chỉ có thể mỉm cười chua xót chấp nhận. Có lẽ cậu vẫn hi vọng và mong chờ, những tưởng tình yêu sẽ như những câu chuyện cổ tích và chỉ cần cậu cố gắng thì nó sẽ đến với mình vậy.



       Cho đến khi BaekHyun thấu rõ sự thờ ơ trong đôi mắt, trong vòng tay và trong những đêm dài của cả hai… đến lúc này cậu mới hiểu, tình cảm là thứ không thể phấn đấu mà có được. Càng cố gắng càng sai lầm. Và ChanYeol giống như một tình yêu sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cậu.



       Cho đến khi mọi chuyện chạm tới giới hạn…



-          Anh đang ở đâu vậy?



-          Công ty. Em không phải đợi đâu.



       Hắn tắt máy. BaekHyun đứng đó nhìn bóng dáng quen thuộc của hắn cùng với một người xa lạ ở phía bên kia đường. Làm sao đây khi chính cậu cũng chẳng có đủ dũng cảm để tìm hiểu rõ sự thật? Làm sao đây khi BaekHyun thà rằng sống lặng lẽ trong sự lừa dối, còn hơn để mất một người mà cậu đã yêu đến thế? Làm sao đây khi những ngày tháng sau này, tình yêu đó, chỉ còn một mình cậu vun đắp?



       Thế rồi hắn đã làm chuyện đó. Với một kẻ khác. Trên chiếc giường của hắn và cậu… Khi mà cậu không còn trốn tránh được nữa và cũng không còn đủ tỉnh táo để hiểu mình đã tổn thương đến như thế nào?



-          BaekHyun!!! Đợi đã! Không phải như thế đâu. – ChanYeol vội đuổi theo cậu cùng đống quần áo xộc xệch đang tố cáo hành vi bỉ ổi của hắn.



       BaekHyun đã nhìn hắn rất lâu, từ tận trong đáy lòng cậu không hận hắn, không oán trách, không gì hết, chẳng phải ngay từ đầu người phạm phải sai lầm chính là cậu sao? Vậy thì giờ cậu lấy tư cách nào để làm những điều đó chứ.



-          Vậy thì là như thế nào? – BaekHyun vẫn nhìn sâu vào đôi mắt hắn.



       ChanYeol bỗng nhiên trở nên ngạt thở trong đôi mắt đó, tội lỗi trước cơ thể nhỏ bé và lạc lõng đó. Hắn cứ như vậy mà chẳng thể nói thêm đười lời nào nữa.



-          Biết không ChanYeol? Khi yêu một ai đó, anh sẽ chẳng bao giờ thấy đủ hết… Nhưng chính vì yêu một ai đó thật nhiều, anh sẽ biết đâu là điểm dừng. Anh muốn giải thích? – Cậu cười nhẹ - Có ích gì sao anh? Như vậy là đủ rồi.



       Hắn đứng đó nhìn theo hình ảnh mạnh mẽ kiên cường cuối cùng mà BaekHyun để lại trong tâm trí hắn. Khi đó, nỗi đau trong hắn chỉ mới âm ỉ, quá mơ hồ để hắn hiểu nó đã cắt sâu vào da thịt mình như thế nào.



*******



       Tôi gặp lại em vào một mùa thu vắng, một ngày nắng hanh không còn như trước đây, em đứng đó nhuộm vàng một góc nắng, vẫn là em của những gì tôi mong nhớ. Những lỗi lầm ào về trong tôi khiến bản thân chợt nhận thấy, hình như với em, tôi chỉ toàn là những lời xin lỗi.



       Tôi nhớ BaekHyun của mình là một cậu bé luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn chạy trốn lòng thương hại của kẻ khác nhưng lại sợ hãi khi đứng bơ vơ một mình. Với em tôi cũng đã từng chỉ là lòng thương hại, để rồi giờ phút này tôi lại đang chờ đợi lòng thương hại từ nơi em.



*******



-          Em đã nói, nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại… Anh đã đợi, đã đợi rất lâu BaekHyun à!



       BaekHyun nheo mắt dưới ánh nắng dịu, khuôn mặt hắn thật gần nhưng cũng quá đỗi xa xôi. Phải làm sao khi nỗi đau đã ngấm sâu vào tận xương tủy và tha thứ dường như là điều không thể nữa rồi.



-          Em cũng đã từng nói, trước mỗi cuộc đua, người ta phải khởi động để không quá bỡ ngỡ trước những nỗi đau… Còn anh thì còn không kịp chuẩn bị cho chúng, cứ nghĩ rằng sự có mặt của em trong cuộc đời chỉ là một điều nhất thời. Cho đến khi em đi, anh thật sự chưa có một sự khởi động nào hết.



       Khẽ tựa đầu lên vai hắn, lắng nghe con tim đang thắt chặt lặng lẽ, BaekHyun muốn bây giờ là mãi mãi. Cậu khẽ mở đôi mắt đang nhắm nghiền của mình, hướng nó về một khoảng không vô định phía hoàng hôn tím gắt… Có những nỗi đau, sẽ mãi chẳng thể hàn gắn. Có những sự phản bội chỉ có thể trả giá bằng chia ly.



       Và dù đã bao năm qua đi. Và dù BaekHyun hiểu hắn cũng đã đau đớn và mòn mỏi tới nhường nào… Nhưng có những điều, một khi đã bước qua thì không thể quay đầu lại được nữa, giống như tình yêu không định giữa cậu và hắn. Khi đã đánh mất, phải làm sao để tìm lại được đây?



       BaekHyun thì thầm bên tai hắn, những lời nói cho đến khi trở về với cát bụi, ChanYeol vẫn không thể quên đi được.



-          Em yêu anh nhiều như ngày ấy, như bây giờ và có lẽ sẽ chẳng bao giờ dừng lại được… Nhưng tình yêu này, hãy để mình em mang. Còn chúng ta, đã đi quá xa để quay lại rồi…



*******



… Tôi có một giấc mơ, nơi mà em đã quá xa xôi để tôi chạm tới.




Hết.



Fanfic by Shampoo

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

Trái Tim Phia Bên Kia Đường


Trái tim phía bên kia đường




Author: Shampoo


Pairing: KrisHun


Rating: PG








       Trước hết phải nói đây là câu chuyện của một con ma, một con ma không hoàn toàn bình thường, vì vậy mà câu chuyện này cũng không hề bình thường. Tất cả những điều người viết muốn nói ở đây, tình yêu đôi khi không đơn giản chỉ là lời nói, là hai trái tim trọn vẹn dành cho nhau… mà có khi cả cuộc đời, cả kiếp người cũng chỉ đành nhìn nhau và mỉm cười.



*******



       Đó là một nghĩa trang nhưng nó lại không hề lạnh lẽo, tại sao thì bạn có nhìn thấy cái gì vắt vẻo trên bia mộ kia không? Ờ! Đúng rồi đó, chính là cậu bé là cậu bé bụ bẫm đó. Đừng hỏi tôi tại sao nó lại dám ngồi trên bia mộ. Đúng! Nó chết rồi. Nó tên là Oh SeHun, khi nó chết mới có mười chín tuổi, tại sao nó chết thì không ai còn nhớ nữa rồi, kể cả các cụ đang bay lơ lửng ở nghĩa trang này cũng không biết, hỏi nó nó chỉ cười trừ không trả lời. Rồi thì từ ma lớn đến ma bé ở nghĩa trang này cũng thây kệ, họ chỉ cần biết từ khi có nó, cái nơi này chẳng còn giống nghĩa trang nữa. Vâng! Chính là nó.




       À! Bạn hỏi tôi về cái tên đang cắt tỉa mấy cái cây ở cạnh căn nhà gỗ kia à? Ừ! Hắn là tay gác nghĩa địa, cũng không hiểu tại sao hắn lại gác nghĩa địa nữa. Hắn đẹp trai, phong lưu, lãng tử… Còn nhiều tính từ để nói về hắn lắm nhưng chẳng có từ nào hợp với việc gác nghĩa địa cả. Lâu dần tôi cũng tự cho rằng hắn làm tiếp hộ người cha quá cố của hắn, cái ông lão vẫn đang trêu ghẹo SeHun đó. À ! Còn một việc phải nhắc, hắn có thể nhìn thấy tất cả hồn ma ở đây, nhưng ngoại trừ SeHun thì không ai nhìn thấy hắn. Tại sao ư ? Tôi cũng đang cố tìm hiểu tại sao đây. Còn nữa, hắn tên là Ngô Diệc Phàm.



-          Diệc Phàm, Phàm... Phàm ! – SeHun nhảy nhót trên mái nhà.



-          Xuống đi, ngã trợn mắt ra bây giờ. – Diệc Phàm vẫn điềm tĩnh tỉa cây.



-          Ta chết rồi mà. – SeHun dừng lại phụng phịu.



-          Ta quên mất. – Đôi khi Diệc Phàm vẫn tưởng tượng ra rằng SeHun vẫn còn sống.



-          Diệc Phàm ! Tại sao chỉ có ta nhìn thấy người, còn mọi người thì không, họ càu nhàu suốt là không thấy tăm hơi gã gác nghĩa trang nào mặc dù ta đã giải thích là có ngươi.



       Diệc Phàm dừng lại công việc của mình rồi vẫy SeHun xuống bên cạnh.




-          Nghe này quỷ nhỏ, họ sẽ không bao giờ nhìn  thấy ta nếu ta không cho phép.



-          Vậy tức là ngươi cho phép ta nhìn thấy ngươi, tại sao vậy ? – SeHun hớn hở.



-          Tại vì. Ngươi không phải là một con ma bình thường. – Diệc Phàm gõ gõ vào trán nó.




-          Tại sao ta lại không phải một con ma bình thường ? – Nó nhại lại giọng của Diệc Phàm.



       Hắn nở một nụ cười rồi khuôn mặt đnah lại.




-          Ngươi tại sao đủ chưa ? Tò mò !



-          Oh SeHun không chết vì khát, không chết vì bị bỏ đói nhưng chết được vì tò mò. – Giọng nó vẫn lanh lảnh.



-          Vậy ra người chết vì tò mò à ? – Diệc Phàm nhớn mày.



-          Không... Ta chết vì lý do khác. – SeHun cúi nhẹ đầu.



-          Vậy thì, đi lấy nước cho ta đi, con ma tò mò kia. – Diệc Phàm cười tươi.



     
       SeHun nhỏ bé đỏ mặt rồi quay lưng đi thẳng, được chừng vài bước thì nó quay lại.




-          Nhưng tại sao lại là ta ?




       Diệc Phàm nhăn nhó quay về phía nó.




-          Tại sao ít thôi. Vì ngoài ngươi ra, thử xem ở đây có ai chạm được vào đồ vật không ?




       SeHun vỗ nhẹ vào trán mình rồi cười ngớ ngẩn.




-          Ừ há !




       Một trong những lý do để tay chơi khét tiếng như hắn lại ở nơi này là vì con quỷ nhỏ đó, lần đầu tiên gặp nó, hắn còn ngớ người ra vì nó nhìn thấy hắn, nó cười toe toét như được cho kẹo bay về phía hắn, lúc bấy giờ hắn mới biết nó là một con ma, một con ma đáng yêu. Ở lâu dần với nó, hắn còn thấy nó còn là một con ma lắm chuyện. Nó thường chui vào chăn của hắn, nằm kề kề bên cạnh hắn, nó phải biết rằng nó vẫn là một con ma, một con ma thì không ấm áp tí nào. Mỗi khi hắn định la ỏm tỏi lên thì thấy nó cười, ngây thơ và đáng yêu lạ lùng... Không thì nó cũng ôm chầm lấy hắn, đến cuối cùng thì nhiệt độ cơ thể hắn cũng tăng cao và như vậy thì chẳng còn lý do nào để hắn đuổi nó đi nữa. Nhưng. Thật lòng mà nói, hắn thấy sợ cái cảm giác ấm áp khi gần một con ma. Như hắn và tôi đã nói từ đầu rồi : SeHun là một con ma không hề bình thường.



*******



       Có một buổi tối sương muối dày đặc, SeHun vắt vẻo bên lò sưởi, còn Diệc Phàm thì đang viết lách gì đấy trên chiếc bàn gần đó, bên cạnh cái cửa sổ lớn được khép chặt. SeHun muốn nói gì đó nhưng lại tự nhủ không nên động vào hắn khi hắn đang lúi húi với mấy tờ giấy. Bỗng nhiên Diệc Phàm lên tiếng :




-          Quỷ nhỏ ! Định nói gì thì nói đi. – Hắn vẫn cắm cúi viết.



-          Diệc Phàm ! Ngươi... với mấy người ăn mặc lòe loẹt đó là sao ? Tại sao lại đi ôm ấp ngươi như thế ? Mấy người hôm qua đó.



       Diệc Phàm nghĩ một lúc rồi sực nhớ ra hành động của mình tối qua, thì cũng có lôi mấy cô gái về nhà ( nhà gần nghĩa trang ), thì cũng có làm mấy trò ‘đó đó’ nhưng trả lời nhóc con như thế nào bây giờ, không lẽ nói muốn làm mấy trò ‘đó đó’ đương nhiên phải ôm ấp, không có thì làm ăn được gì. Cuối cùng hắn đành cười trừ.




-          Tò mò !




       SeHun phụng phịu quay về phía lò sưởi, khuôn mặt trắng hồng của nó như xịu xuống, Diệc Phàm bấy giờ cũng lấy làm lạ vì nó không gặng hỏi thêm gì nữa




-          SeHun, lại đây ! – Hắn ngoắc tay.




       Nó bay chậm rãi về phía hắn, ngồi trên bàn làm việc to đùng của hắn, trông nó lọt thỏn một cách đáng yêu.




-          Ngươi không vui sao ? Là vì không cho ngươi tham gia hay ngươi không thích ta với mấy người đó ? – Diệc Phàm đặt cả hai tay lên chân nó.



-          Không biết, ngươi thích mấy người như họ à ? Ý ta là thế này này... – SeHun tạo một vòng tròn lớn trước ngực rồi cúi mặt buồn bã.



       Hắn cười phá lên, cười to đến vô duyên làm nó giật bắn mình, nếu không phải hắn đang giữ chặt chân nó thì nó đã bay vút lên trần nhà rồi. Được một lúc hắn ngừng cười rồi nhìn xoáy vào đôi mắt trong trẻo của nó.




-          SeHun... Ngươi ghen à ? – Hắn nói tỉnh bơ.



-          Ta không có ! – SeHun cũng vội vàng chống chế.



-          Vậy ngươi nghĩ ta chỉ thích những người có chỗ đấy lớn chứ gì ?



-          Uhm...



-          Vậy là ngươi không vui phải không ?



-          Có chút chút.



-          Đồ quỷ nhỏ, ngốc ! Chỉ là chơi cho vui thôi, nghe này, mà thôi ngươi còn nhỏ không nên biết làm gì.



-          Ta mười chín tuổi được một thời gian dài rồi đó.



-          Vậy thì nói cho ngươi biết, ta chỉ thích ngươi thôi, vậy nên không phải quan tâm đến mấy con tắc kè hoa đó làm gì.



       Nó cười toe toét, còn hắn thì vò rối mái tóc nó rồi nhìn về xa xăm như thân trọng một điều gì đó.



*******



       Những ngày tháng sau đó đối với Diệc Phàm mà nói vô cùng khó khăn, hắn cứ phải đối điện với đủ thứ không đơn giản và điều không đơn giản nhất chính là tình cảm của hắn, tình cảm đang ngày một rõ ràng ở nơi hắn. Hắn tìm cách rũ bỏ, một trong những cách hữu hiệu duy nhất mà hắn nghĩ ra được là tránh mặt SeHun, nhưng SeHun thì vốn dĩ là một con ma, tránh mặt người không khó nhưng tránh mặt ma, nhất là con ma nghịch ngợm như nó là việc gần như không thể.




       Cuối cùng hắn chọn giải pháp tỏ ra khó chịu mỗi khi SeHun gần hắn. Hắn nhăn nhó, hắn gắt gỏng, hắn không tiếp lời nó… Lâu dần SeHun cũng lờ mờ đoán ra, nó cũng hạn chế lại gần Diệc Phàm, dù rằng điều này làm nó không vui vẻ chút nào.




-          SeHun đáng yêu của ta ! Con làm sao vậy ? – Ông lão trong suốt hỏi nó.



-          Dạ ? Không có gì ạ.



-          Nói ta nghe, là vì cái tên Ngô Diệc Phàm gì đó đúng không ?



-          Ông thật không nhìn thấy anh ấy sao ?



-          Cái này không quan trọng. Quan trọng là con và tên đó… Sao có thể…



-          Con cũng không mong là có thể cái gì hết – SeHun cười nhạt – Con chết rồi mà.



-          Tình yêu thì không có tội lỗi gì hết, nhưng tình yêu không đặt đúng chỗ sẽ khiến bản thân đau khổ lắm đó.



-          Con cũng chỉ định như thế này thôi, anh ấy cũng không ưa con thì phải…




       SeHun không thể hiểu được nỗi khổ tâm của tên kia, hắn vốn chẳng bao giờ nghĩ bản thân sẽ yêu được ai, vậy mà giờ hắn lại mắc phải những cảm xúc lạ lùng đối với một con ma… SeHun đúng thực không phải một con ma bình thường.




*******



       Đã mấy tuần nay, Diệc Phàm không thấy SeHun đâu nữa, hắn bắt đầu có xu hướng tìm kiếm nó nhưng không dám biển hiện rõ ràng rằng hắn đang lo lắng… Cứ coi như hắn đang cố lẩn tránh tình cảm đi, dù sao thì khi chưa thể xác định được rõ ràng thì hãy cứ tạm trốn tránh thì hơn…




       Rồi đã khá lâu hắn không còn thấy thấy bóng dáng của SeHun đâu nữa, giờ thì hắn chấp nhận sự thật là hắn phát điên lên vì điều đó. Hắn bắt đầu tìm kiếm một cách công khai, hắn đi khắp cả cái nghĩa trang, lùng xục từng xó xỉnh để xem nó rốt cuộc đang trốn ở chỗ nào… Hắn cứ mang cái tâm trạng nửa lo lắng nửa cáu giận như vậy mà tìm kiếm con ma kia.




-          Được rồi Oh SeHun… - Diệc Phàm lẩm bẩm khi bước chân vào căn nhà gỗ - Ngươi đinh chơi trốn tìm đến bao giờ ? Ra ngay đây cho ta.




       Đáp trả lại hắn tất nhiên chỉ là không gian kín và yên lặng của căn phòng, nơi mà trước đây thường bị con ma nhỏ SeHun làm cho ầm ĩ vô cùng.




-          Đủ rôi ! Tôi thua rồi ! Em quay lại đây cho tôi ngay.




       Hắn nhìn khắp căn phòng, nuôi hi vọng nó sẽ bất thình lình xuất hiện ở đâu đó, nhưng cứ giây này qua phút khác hắn chẳng nhận lại được bất kì chuyển động nào hết.




-          Em cứ như vậy mà bỏ đi sao? Làm tôi phải yêu nhiều đến như vậy? Làm tôi phát điên lên khi không có em? Oh SeHun! Em làm mọi chuyện rối tinh lên rồi cứ như vậy mà bỏ đi sao?




*******



       SeHun biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Ngô Diệc Phàm như vậy cũng đã ba năm trời ròng rã. Mọi thứ có thay đổi, nhiều điều đã không còn như trước nhưng duy chỉ có tình cảm éo le và ngớ ngẩn của Diệc Phàm thì dù có cố gắng cách mấy cũng không thể thay đổi được. Chính vì lẽ đó, chính vì mỗi ngày nhìn thấy nụ cười của SeHun nơi bia mộ càng khiến hắn phát điên. Hắn cuối cùng đã rời bỏ cái nghĩa trang chất chứa biết bao kỉ niệm ngọt ngào giữa hắn và con ma nhẫn tâm đó.




       Diệc Phàm nửa nằm nửa ngồi ở ban công căn hộ nhỏ ngoại ô Seoul, hắn nhớ lại tất cả những chuyện đã trải qua trong cuộc đời mình, có lẽ nổi bật nhất chính là hình ảnh của cậu bé trắng trẻo đó, càng cố xóa càng in đậm. Mà đáng mỉa mai biết bao? Giả sử ngày đó hắn nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, đối diện với nó đi chăng nữa thì sao chứ? Hắn là con người, còn SeHun thì đã chết rồi, hai thế giới khác biệt đâu thể đưa họ đến bên nhau chứ?




       Hắn cứ nghĩ rằng SeHun giống như một tình yêu hắn tìm kiếm lâu lắm rồi nhưng lại đứng ở phía bên kia đường, nắm giữ trái tim hắn trong tay nhưng lại ở phía mà hắn chẳng thể nào bước tới…




       Tình yêu yêu này vốn dĩ không nên tồn tại, nó là một câu chuyện không hề có mở đầu nên chẳng thể đòi hỏi có được cái kết thúc nào hết, hắn chỉ mong rằng SeHun cứ thế mà ngủ yên trong lòng hắn, đừng để mỗi sáng hắn tỉnh dậy đều thèm khát vô cùng cái hơi ấm của một con ma… Thời gian đã qua đủ để gặm nhấm linh hồn hắn rồi.



*******




       Thư viện sách nhỏ của thành phố, nó nằm ở một góc khuất khiến cho nó gần như tách biệt hẳn với cuộc sống, thế nhưng mà Ngô Diệc Phàm lại rất thích nơi đó, nó mang cho hăn một chút cảm giác của quê hương, nơi mà hăn đã cách xa lâu lắm rồi.




       Thư viện này thường mở những bài hát dịu nhẹ, những bản giao hưởng không lời, cá nhân Diệc Phàm cho rằng khá thích hợp khi chọn những bản nhạc không lời trong không gian cần sự yên tĩnh này... Nó không làm cho người ta phân tâm trong việc đọc sách mà vẫn mang lại không khí yên bình.




       Thế nhưng hôm nay lại là một bản nhạc ballat. Nó khá hay, nhưng nó làm hắn không sao tập trung được vào cuốn sách Kiêu hãnh và Định kiến trên tay, đây thì lại là cuốn sách cần sự tập trung cao độ. Sau ít phút Diệc Phàm quyết định đi về phía quầy quản lý để kiến nghị về điều này.




-          Này! Có thể đổi…




       Diệc Phàm gần như chết lặng.




-          Dạ! Anh cần giúp đỡ gì không ạ? – Cậu bé trắng trẻo tinh nghịch lên tiếng.




       Hắn biết làm gì đây? Có ai đó nói cho hắn biết hắn phải làm gì không? Đây chẳng phải là con người nhẫn tâm đeo bám hắn bao nhiều năm trời sao? Hắn vẫn không sao nói cho bản thân mình biết phải hành xử và phản ứng ra sao…




-          Anh có cần gì không ạ? – Cậu bé ái ngại lặp lại câu hỏi.



-          Cậu… Tên là gì? – Diệc Phàm nói một cách vô thức.



-          Dạ? À! – Cậu bé mỉm cười rồi chỉ vào biển tiên trên ngực áo – SeHun… Oh SeHun ạ.




       Cái này chính là đang bỡn cợt hắn, đây là Oh SeHun đã làm hắn phát điên sao?




-          Cậu có biết một người tên là Ngô Diệc Phàm không?



-          Dạ? Ưm… Em cũng không chắc lắm. – Cậu bé lại mỉm cười – Nhưng có việc gì không ạ?



-          Không có gì. Tôi tên là Ngô Diệc Phàm.



-          À! Vâng! Em có thể giúp gì được anh ạ?



-          Cho tôi số điện thoại và tôi sẽ đợi cho đến lúc cậu tan ca.




       SeHun ngơ ngác không hiểu điều gì đang diễn ra, cậu bé chỉ công nhận một sự thật hiển nhiên rằng anh chàng họ Ngô này, có vẻ như là người Trung Quốc… có một khuôn mặt rất hoàn hảo.




-          Không hiểu sao? Tức là tôi và cậu sẽ hẹn hò. Biết thế đi, Oh SeHun! Lần này thì cậu không thoát được đâu.




End.



Fanfic by Shampoo

Nửa Mùi Mưa...


Nửa Mùi Mưa...






Author: Shampoo



Parring: KrisHun



Ratting: SA







       Quảng Châu đêm đầu tháng mười hai…



       Ngô Diệc Phàm đã xa đất Quảng Châu quá lâu rồi… Khoảng thời gian đủ để anh quên đi phần nào tiếng nói đặc trưng của vùng đất này… Giờ thì nó đã đổi khác, khác đến từng con đường, từng góc phố, ngay cả mùi hương cũng không còn như trước nữa… Anh không tìm lại được mùi mưa nồng hòa với hương đất đỏ nơi đây… Dù có cố gắng cách mấy anh vẫn cảm thấy lạc lõng… lạc lõng trên chính quê hương của mình.


*******


       Diệc Phàm cứ nhứ rằng anh có một vật quan trọng đã để quên ở đâu đó, chỉ là dường như chính anh cũng không biết vật đó là gì, nó giống như một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ nhưng chủ thể lại chẳng biết cách nào thỏa mãn nó cho được… Ngô Diêc Phàm chính là đã để quên một con người nào đó, ở một vùng trời nào đó…


*******


       Quảng Châu giờ trở nên quá xa lạ với anh rồi, nếu có điều gì còn sót lại có lẽ chỉ là một tình yêu mới chớm đã vội lụi tắt với cậu bạn chí cốt - Lộc Hàm, nghĩ đến điều này anh cảm thấy nực cười vô cùng… Chẳng phải cậu ta chính là lý do anh rời bỏ Trung Quốc sao?



-          Yêu một người không phải là xấu xa đâu…



       Tiếng nói này phát ra từ một cậu bé trắng trẻo ngồi bàn đối diện với anh trong quán café yên tĩnh, cứ cho là cậu ta khá dễ thương đi… Nhưng việc dễ thương và lời nói của cậu ta chẳng liên quan gì đến nhau.




-          Nhóc con! Nói vậy là sao?



-          Anh vẫn yêu người đó... Thật không hay chút nào khi tự lừa dối chính mình.



-          Nói thử anh nghe, cậu biết những gì... Tiểu tiên tri ?



-          Em chỉ biết là giờ phút này anh còn yêu cậu ấy...



-          Ừm ! Cứ coi như nhóc con nói đúng.




      Cuộc nói chuyện của họ bắt đầu lạ lùng nên khi kết thúc cũng chẳng thể giống như những cuộc giao tiếp thông thường được. Diệc Phàm ngồi đó, mặc cho cả buổi chiều nặng nề kéo nhau về phía chân trời, anh nhận ra rằng có những việc trong quá khứ, cứ những tưởng có thể trôi đi nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng đủ để chúng theo nhau ùa về...



-          Oh SeHun... Đó là tên của em. Anh sẽ tìm em chứ ? Nhất định phải tìm thấy đó…



       Anh vẫn còn lơ ngơ không hiểu chuyện gì vừa diễn ra và cả đắm chìm trong đôi mắt vừa ghé sát khuôn mặt lạnh lùng của mình nữa… Cậu bé lạ lùng đó đã mất dạng sau cánh cửa gỗ. Diệc Phàm thì không nghĩ là mình nên đuổi theo một cậu bé lạ mặt… Oh SeHun… Cậu bé đến Trung Quốc để làm gì?




       Lần thứ hai anh gặp lại Sehun là vào một đêm giữa mùa đông Quảng Châu, anh gần như ngay lập tức nhận ra cậu bé… Không phủ nhận trong anh có chút chờ đợi, vì lẽ nào mà lại chờ đợi thì chính bản thân anh cũng không hề hay biết…



       Quảng Châu vào mùa lạnh bỗng trở nên u buồn, mà vốn dĩ mảnh đất này luôn lặng lẽ bước theo dòng thời gian, mặc cho ngoài kia những đô thị mải miết chạy theo phồn vinh nhất thời… Mãi về sau này, khi đã có Sehun nhỏ bé trong vòng tay anh mới nhận ra cậu bé cũng như Quảng Châu vậy, cứ lững thững như vậy mà bước vào cuộc đời anh…



-          Anh đã không tìm em.



-          Chỉ với một cái tên và cậu bắt tôi phải tìm ra cậu thì đúng là chơi khó tôi đó. – Diệc Phàm khẽ nhếch mép.



-          Ngô… Diệc… Phàm.



-          Tôi cũng chẳng buồn thắc mắc vì sao em biết tên tôi đâu tiểu tiên tri ạ.



-          Đừng yêu cậu ấy nữa.



-          Tôi có thể hỏi em vì sao không?



-          Vì Em yêu Anh.



       Lần đầu tiên Ngô Diệc Phàm gặp Oh Sehun tất nhiên là trên đất Quảng Châu, nhưng anh lại không hề biết Oh Sehun thực ra đã rơi nhầm vào đôi mắt lạnh lùng của anh từ rất lâu rồi… Từ cái ngày anh đặt chân lên đất Đại Hàn, cứ yêu lặng lẽ như vậy chẳng phải rất mệt mỏi sao? Vì cớ gì mà chẳng thể ngăn bản thân lại cho đươc?



*******


-          Tôi không biết chính xác em là ai và từ đâu đến, nhưng em không cảm thấy bản thân quá khó hiểu sao?



-          Chỉ vì anh không muốn tìm hiểu thôi.



-          Không thể nói lại được em.



-          Anh cứ biết rằng Oh Sehun rất yêu anh là được, dù rằng cậu ta biết anh đối với cậu ta một chút tình cảm cũng không có.



       Ngô Diệc Phàm khi nghe thấy câu nói đó từ khuôn mặt xinh đẹp kia, bản thân thấy khó thở vô cùng… Đó là sự thật, đúng là anh với cậu ta một chút tình cảm cũng không có. Vậy cớ sao anh lại cảm thấy có chút gượng gạo trong lòng?




-          Em đã từng nói, chỉ cần cứ yêu anh như vậy là được rồi, kể cả khi anh thậm chí không biết đến sự tồn tại của em… Thế nhưng, Diệc Phàm à! Con người thật có lòng tham không đáy, càng ở bên anh em lại càng muốn chiếm hữu. Có lẽ em nên về thôi, trước khi không đủ sức chịu đựng nữa.



-          Cứ ở đó đi… Em cứ ở đó mà yêu tôi đi.



********



       Mùa đông năm đó không rõ vì lý do nào mà tiết trời cứ thoang thoảng trộn lẫn mùi mưa diu nhẹ… Nửa mùi mưa của những năm tháng cũ, đủ để một người nhìn lại quá khứ, đủ để người ấy đối diện với nó nhưng lại chẳng đủ để con người ta đến được với nhau. Oh Sehun đã từng nói cậu bé thích mùi mưa lạ của Quảng Châu… nó có hương vị của người cậu yêu rất nhiều. Ngô Diệc Phàm thì lại tự hỏi từ bao giờ mà anh lại có mùi mưa của Quảng Châu.




-          Đến giờ anh vẫn không hiểu vì sao em cứ thế xuất hiện ở cuộc đời anh, làm cho nó đảo lộn tất cả so với vị trí ban đầu.



-          Bởi vì anh anh đã để quên em và em thì không đủ kiên nhẫn để chờ đợi như thế.



-          Được rồi, giờ thì anh phải chuộc lại lỗi lần với Oh SeHun đại thiếu gia như thế nào đây?



-          Cứ ở đó mà yêu em thôi. Nhiệm của của anh chỉ có thế.



       Quảng Châu qua một mùa lạnh lẽo sẽ đến mùa mưa sướt mướt. Căn hộ nhỏ nằm gần giữa trung tâm thành phố của Ngô Diệc Phàm trở nên chật chội vì cậu bé bừa bộn Oh Sehun… Sehun vẫn cứ nhắc đi nhắc lại việc người cậu yêu có mùi mưa của đất Quảng Châu, cũng không hoàn toàn là mùi hương đó, nó là sự pha trộn giữa nửa mùi mưa và vị mật ong ngọt ngào… Ngô Diệc Phàm chính là hũ mật ong lớn mà chỉ mình Sehun mới biết nó có vị như thế nào…




End.




Fanfic by Shampoo

Chỉ Còn Nắng Vương Cuối Đường


Chỉ còn nắng vương cuối đường




Author: Shampoo


Pairing: ChanHyun


Rating: PG


Disclaimer: ChanYeol thuộc quyền sở hữu của BaekHyun nên tất nhiên không thuộc về Sham.






       Đạo tặc Park ChanYeol đã lẻn vào phủ họ Byun để ăn cắp viên cẩm thạch lừng lẫy thiên hạ. Nhưng Byun vương gia đâu có để một vật quý báu như vậy ở nơi mấy tên trộm như hắn có thể dòm thấy được. Thế là hắn hết lần này đến lần khác phải mò vào Byun phủ  lúc đêm khuya khoắt, bịt kín từ đầu đến mắt cá chân chỉ để hở ra mỗi hai con mắt. Hắn còn nghĩ là nếu mắt không có chức năng nhìn thì hắn cũng bịt lại luôn, phòng trường hợp có kẻ nào đó về sao này nhận ra cặp mắt của hắn.




       Đạo tặc ChanYeol thực chất là người như thế nào thì… Thật khiến cho người đời phải thiểu não, cũng may hắn là đạo tặc chứ hắn mà là vương tôn công tử của gia tộc nào thì hẳn là sau hắn chỉ có nước tuyệt tử tuyệt tông.



*******




       Lần đầu hắn nhảy vào Byun phủ, mò vào tận mật thất của Byun vương gia nhưng chẳng thấy có cái quái gì đáng giá hết chứ đừng nói làm cẩm với chẳng thạch. Hắn chỉ nhận ra trong ánh sáng lờ mờ của bóng trăng ngoài cửa sô, phía gần bàn làm việc gọn gàng và còn thoang thoảng mùi mực tàu, là bức họa một thiếu niên rất đỗi dễ thương. Và thế là hắn đứng ngẩn tò te một chỗ, cứ ngắm đến muốn nát cả bức họa. Cuối cùng hắn quyết định, đằng nào cũng chẳng trộm cắp được cái gì, chi bằng cứ lấy đại một thứ gì đó mang về, gọi là chiến lợi phẩm. Ờ thì hắn đã chọn bức họa thiếu niên kia làm chiến lợi phẩm của mình, mặc dù bản thân biết rất rõ nó chẳng có giá trị thực tiễn gì hết.




*******




       Lần thứ hai hắn lẻn vào phủ họ Byun là một đêm nóng nực đến phát bực bội. Và tất nhiên là hắn vẫn bịt kín bưng, vì lẽ đó là hắn chẳng thiết tha làm gì nữa, trộm cắp thì cũng phải có hứng chứ.




       Rồi hắn nhận ra có một bóng người lén lún đi về phía hắn, rồi thản nhiên vắt vẻo trèo lên cây để lẻn ra ngoài. Hắn chỉ định im lặng cho xong vì nếu hắn ho he thì sẽ được tiếp đón nồng hậu trong nhà lao ngay. Đẹp trai, phong lưu như hắn mà phải lưu lại trốn lao trường thì thật khiến nữ nhi trong thiên hạ lòng đau như cắt mà.




-          Anh gì đang trốn ở kia ơi! Đỡ tôi lên cây được không? Tôi không với tới – Cậu thanh niên kia lên tiếng.



-          Được thôi!




       Hắn nhanh chóng đứng dậy và tiến về phía cậu nhỏ, mà chính xác là cậu ta rất nhỏ, nhỏ nhắn như một thiếu nữ vậy. Hắn không nhìn rõ mặt của cậu bé nhưng vẫn tự khẳng định hẳn đó không phải là nhan sắc tầm thường. Lúc hăn chạm tay vào eo cậu nhỏ để đỡ cậu ta lên, hắn nghĩ là mình bị sét đánh thì phải…




       Thế mà nhùng nhằng thế nào hắn cũng trèo ra ngoài phủ cùng cậu nhỏ luôn, tiện tay kéo luôn cả khăn bịt mặt của mình xuống cổ.




-          Cậu đi đâu đêm hôm khuya khoắt như vậy?



-          Nói ra thì thật là xấu hổ. Ta ở trong phủ họ Byun vô cùng khổ sở, cứ như con chim oanh bị nhốt trong lồng vàng vậy. Chỉ có thể trốn chui trốn lủi vào ban đêm để tìm đến với tự do.



-          Mà cậu tên gì ? Là gì của Byun vương gia ?



-          Ta là nhị thiếu gia họ Byun đó. Byun BaekHyun.



-          Ô ! Thế hóa ra cậu là thiếu niên trong bức họa đó.



-          Vậy hóa ra cậu là kẻ đã lấy cắp nó ?



-          Cũng là đưa đẩy thôi. Ta đã rơi vào lưới tình với cậu ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy bức họa đó.



-          Vậy sao ? Thật hân hạnh ! Vậy cậu tên là gì ?



-          Đạo tặc nổi tiếng vùng tỉnh ta. – Park ChanYeol



-          Park đại ca ! Đã hâm mộ huynh từ lâu. Có thể nhận ta làm để tử không ? Ta thật muốn trở thành đạo tặc đại tài như huynh. – BaekHyun cung kính cúi đầu.



-          Thật ngại quá đi ! Ta vẫn chưa có trộm được viên cẩm thạch của Byun phủ. Mà ta cũng không định nhận cậu làm đệ tử a !



-          Vậy đại ca muốn sao ? – BaekHyun mở to mắt nhìn vào khuôn mặt hắn.



-          Là người để đại đạo tặc này có thể hảo ái !



-          Cũng được ! Cứ như vậy đi.




*******




       Những lần sau đó Park ChanYeol lẻn vào phủ họ Byun thì hoàn toàn không có gặp lại BaekHyun. Chính xác là sau lần đó hắn chẳng bao giờ gặp lại cậu nhỏ đó nữa, tất nhiên là vì vậy chẳng còn hứng thú nào trong cái việc trộm cắp nữa. Đêm nào hắn cũng mò vào phủ để tìm kiếm cái nhị thiếu gia đó xem đã bị nhôt ở đâu, nhưng tuyệt nhiên không tìm được. Này thì BaekHyun, này thì cẩm thạch, hắn chẳng trộm được cái gì sất. Thật không đáng mặt làm đạo tặc mà.




       Cuối cùng thì hắn tương tư nặng, hắn đành phải đến gặp cha hắn, tất nhiên cha hắn cũng là một đạo tặc rồi, nhưng là một đạo tặc mà đến triều đình cũng phải kiêng nể.




-          Park ChanYeol ! Con thật xứng đáng ăn vài cái vả vào mặt, có mỗi một viên cẩm thạch bé tẹo mà không mang nổi về đây cho ta, giờ còn đòi trộm luôn cả nhị thiếu gia nhà họ Byun, con có cái tài mọn mà cái gan cũng to gớm !



-          Cha ! Không trộm được cậu ta là con sẽ chết đó, chết tức tưởi luôn, cha sẽ không có cháu nối dỗi nữa đâu.



-          Dám dọa ta ?



-          Con không có dọa, cậu ấy nói cậu ấy ở phủ họ Byun khổ sở lắm, bị nhốt như sủng vật vậy. Cha à ! Nói gì nói gia tộc ta cũng là đạo tặc có tình nghĩa, sao có thể để một cậu bé đáng yêu như vậy chịu tủi hờn.



-          Con thôi ngay cho ta. Được. Ta sẽ mang thằng nhỏ về cho con.




*******




       Đại lão đạo tặc họ Park chưa từng không trộm được cái gì của ai. Và tất nhiên lão đại đó đã trộm được Byun BaekHyun về cho con trai mình. Chỉ là lão đại đó cảm thấy không đúng chút nào hết.




       Đáng lẽ bị bắt cóc thì nhị thiếu gia kia phải buồn khổ chứ? Đằng này ngày ngày tay trong tay với ChanYeol đi khắp nơi du ngoại…




       Đáng lẽ bị bắt cóc phải oán hờn chứ? Đẳng này mỗi lần nhìn thấy lão đại lại hớn hở như bắt được vàng…




       Đáng lẽ bị bắt cóc phải tìm cách bỏ trốn chứ? Đằng này cứ thấy người phủ họ Byun là cậu nhỏ quyết không bước chân ra khỏi Park đại bản doanh…




       Lão đại họ Park lâu dần coi cậu nhỏ như người trong gia đình luôn, đôi khi nghe cậu ta gọi là “thúc thúc” thì trong lòng thật cảm thấy không vui. Không phải cứ nên gọi là “phụ thân” sẽ hay hơn nhiều sao? Nghe cũng mát lòng mát dạ hơn.




*******




       Dạo này hai cậu nhỏ giận hờn nhau việc gì đó. Phòng không dùng chung, ăn không cùng bàn, đã vậy nhìn thấy mặt nhau thì cả hai đều tỏ ra rất ư là khó chịu. Park lão đại thì cười như được mẻ trộm lớn khi nhìn thấy viễn cảnh đó. Lão đại nói rằng hai đứa cứ yêu nhau lắm rồi lại cắn nhau đau, thật khiến cho người lớn cảm thấy vui thích vô cùng. ChanYeol và BaekHyun thì cho rằng lão đại thật xấu xa, đã không đứng ra làm hòa giúp thì thôi lại lấy đó làm niềm vui tao nhã…




*******



       Tối hôm đó Byun BaekHyun lẻn ra ngoài du cảnh ngắm trăng, khổ một nỗi đi được nửa chặng thì mưa to từ đâu đổ xuống, BaekHyun chính thức ượt nhẹt nên quyết định quay trở về. Sáng hôm sau thì lăn ra sốt cao đến độ mê sản, mà trong cái cơn mê sản ấy của cậu nhỏ thì chỉ thấy càu nhàu và sỉ vả Park ChanYeol. Và rồi cả khóc lóc xin lỗi đủ điều nữa chứ.




       Mấy cái ngày BaekHyun bệnh nặng đó thì tên cao kều ChanYeol cũng muốn bệnh theo luôn, hắn cứ ở bên cạnh cậu nhỏ rồi gắt gỏng đủ điều với đủ người từ thầy lang cho tới tiểu nô tài rồi cả cha hắn nữa.




       Chỉ có điều trong mấy ngày cậu nhỏ bị ốm hắn mới nhận thức được, thì ra là hắn trộm được từ phủ họ Byun không ít thứ, là vì hắn nghĩ chính Byun BaekHyun là viên cẩm thach giá trị đến mức vô giá đối với hắn rồi.




       Chỉ có điều hắn nhận thấy bàn tay nhỏ bé của BaekHyun lúc nào cũng ướt nhẹt, thì ra cậu nhỏ hay đổ mồ hôi tay như vậy, khiến cho bàn tay trắng trẻo xinh xắn lúc nào cũng lạnh cóng. Hắn thương đến xót cả ruột gan.




       Chỉ là hắn nhận ra Hyunie bé bỏng của hắn có vẻ như rất coi trọng hắn, dù rằng cách thể hiện tình cảm hơi có xu hướng bạo lực. Điển hình là lúc này đây, trong cơn mê sản cậu nhỏ cứ liên tục đòi làm thịt hắn. Thôi được rồi cậu cứ tỉnh đi thì sẽ bị ăn cho bằng sạch, tiểu thiếu gia ạ!




       Ôi! Hắn còn nhận ra đủ thứ mà hắn biết là nếu BaekHyun không tỉnh nhanh lên thì đời hắn cũng đứt phừng phực ở đây luôn. Đêm đó hắn nghĩ thế nào mà lại trèo lên giường của cậu nhỏ, ôm cậu ta vào lòng và vuốt ve mái tóc mềm mượt ấy.




-          Ta ghét vô cùng khi phải nói là ta yêu cậu, thật là chẳng còn tí lòng tự trọng nào.




       BaekHyun ấy! Cậu ta tỉnh từ lâu rồi, định bụng ngồi dậy đòi ăn điểm tâm thì thấy hắn trèo lên giường, thế là cậu nhỏ câm lặng, chẳng dám nói nửa lời nào dù rằng trong bụng thì đấu tranh rằng việc quái gì phải sợ tên mặt mốc như hắn chứ.




-          Nói ra cái điều này thật khiến toàn bộ mĩ nữ ở cái xứ này tiếc nuối, nhưng đúng là Park ChanYeol này yêu cậu đến phát điên lên được. Nói rằng không trộm được ở phủ Byun viên cẩm thạch là không đúng. Cậu là cẩm thạch toàn vẹn nhất trên đời này rồi. Và tất nhiên là của ta rồi, đừng bàn cãi về điều này.




       BaekHyun ấy! Cậu ta sắp sửa phá lên cười một cách điên cuồng và thiếu kiểm soát rồi, nhưng là không phủ nhận rằng ChanYeol cứ như vậy mà trở thành cả bầu trời nắng trong xanh của BaekHyun mất rồi.




-          Thật vô tâm khi để cậu lạnh giá như vậy, nhưng cũng thật ngu ngốc khi bỏ đi chơi một mình chứ, nếu có ta đi cùng thì đã không bênh nặng đến như vậy. Hyunie! BaekHyunie thật cứ khiến người khác phải lo lắng và đau đầu. Đại ngốc! Đại ngốc! Cậu đúng là cái đồ đại ngốc!




-          Đủ chưa! – BaekHyun giọng vẫn còn khàn khàn – Lải nhải một mình mới là đại ngốc đó.




       ChanYeol xấu hổ muốn chui lỗ nẻ cho rồi, bây giờ đất mà có nứt ra thì hắn sẽ di cư xuống đó, có khai quật hắn cũng không chui lên. Nhất đinh không.




-          Nói chó cá bản mặt cậu biết rằng từ cái ngày cậu đòi ta làm người để cho cậu hảo ái thì ta đã là người của cậu rồi. Nói ra mấy cái câu vừa rồi thật là thừa thãi.




       BaekHyun nhìn khuôn mặt khẽ xịu xuống của hắn thì đắc ý vô cùng. Cậu rúc sâu vào ngực hắn, hít hà cái mùi oải hương nhẹ nhẹ trên y phục của hắn và cảm thấy sảng khoái vô cùng.




-          Nhưng mà ta lại thích điều đó vô cùng Yeollie ạ!




       Rồi thì BaekHyun hôn nhẹ lên chóp mũi hắn, làm hắn nhận ra nhiệt độ cơ thể của cậu nhỏ chưa hạ xuống là mấy nên dành nén nhịn cái sự không trong sáng của mình lại.



-          Cậu toàn mùi thuốc thôi và đại đạo tặc ta thì không thích mùi thuốc chút nào. Lần sau thì cậu đừng hòng còn nguyên vẹn với tôi, nhị thiếu gia ạ! Giờ thì ngủ đi.




       BaekHyun mỉm cười khẽ gật đầu rồi khép đôi mắt mệt mỏi của mình lại, cậu bé cũng nhận thấy ChanYeol đã xuất hiện một bụng mắt lớn, có lẽ cậu ốm đau bệnh tật cũng khiến hắn hao tổn sức lực không nhỏ.




-          Ngủ đi nào Yeollie! Ta cũng rất yêu cậu đó.




       ChanYeol cười ngớ ngẩn rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Park đại bản doanh đêm hôm đó dù rằng thời tiết buốt giá nhưng vì cái lẽ chính đáng nào đó mà trở nên ấm cúng vô cùng.




End.




Fanfic by Shampoo