Nửa
Mùi Mưa...
Author: Shampoo
Parring: KrisHun
Ratting: SA
Quảng Châu đêm đầu tháng mười hai…
Ngô Diệc Phàm đã xa đất Quảng Châu quá
lâu rồi… Khoảng thời gian đủ để anh quên đi phần nào tiếng nói đặc trưng của
vùng đất này… Giờ thì nó đã đổi khác, khác đến từng con đường, từng góc phố,
ngay cả mùi hương cũng không còn như trước nữa… Anh không tìm lại được mùi mưa
nồng hòa với hương đất đỏ nơi đây… Dù có cố gắng cách mấy anh vẫn cảm thấy lạc
lõng… lạc lõng trên chính quê hương của mình.
*******
Diệc Phàm cứ nhứ rằng anh có một vật
quan trọng đã để quên ở đâu đó, chỉ là dường như chính anh cũng không biết vật
đó là gì, nó giống như một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ nhưng chủ thể lại chẳng
biết cách nào thỏa mãn nó cho được… Ngô Diêc Phàm chính là đã để quên một con
người nào đó, ở một vùng trời nào đó…
*******
Quảng Châu giờ trở nên quá xa lạ với anh
rồi, nếu có điều gì còn sót lại có lẽ chỉ là một tình yêu mới chớm đã vội lụi
tắt với cậu bạn chí cốt - Lộc Hàm, nghĩ đến điều này anh cảm thấy nực cười vô
cùng… Chẳng phải cậu ta chính là lý do anh rời bỏ Trung Quốc sao?
-
Yêu
một người không phải là xấu xa đâu…
Tiếng nói này phát ra từ một cậu bé
trắng trẻo ngồi bàn đối diện với anh trong quán café yên tĩnh, cứ cho là cậu ta
khá dễ thương đi… Nhưng việc dễ thương và lời nói của cậu ta chẳng liên quan gì
đến nhau.
-
Nhóc
con! Nói vậy là sao?
-
Anh
vẫn yêu người đó... Thật không hay chút nào khi tự lừa dối chính mình.
-
Nói
thử anh nghe, cậu biết những gì... Tiểu tiên tri ?
-
Em
chỉ biết là giờ phút này anh còn yêu cậu ấy...
-
Ừm !
Cứ coi như nhóc con nói đúng.
Cuộc nói chuyện của họ bắt đầu lạ lùng
nên khi kết thúc cũng chẳng thể giống như những cuộc giao tiếp thông thường
được. Diệc Phàm ngồi đó, mặc cho cả buổi chiều nặng nề kéo nhau về phía chân
trời, anh nhận ra rằng có những việc trong quá khứ, cứ những tưởng có thể trôi
đi nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng đủ để chúng theo nhau ùa về...
-
Oh
SeHun... Đó là tên của em. Anh sẽ tìm em chứ ? Nhất định phải tìm thấy đó…
Anh vẫn còn lơ ngơ không hiểu chuyện gì
vừa diễn ra và cả đắm chìm trong đôi mắt vừa ghé sát khuôn mặt lạnh lùng của
mình nữa… Cậu bé lạ lùng đó đã mất dạng sau cánh cửa gỗ. Diệc Phàm thì không
nghĩ là mình nên đuổi theo một cậu bé lạ mặt… Oh SeHun… Cậu bé đến Trung Quốc
để làm gì?
Lần thứ hai anh gặp lại Sehun là vào một
đêm giữa mùa đông Quảng Châu, anh gần như ngay lập tức nhận ra cậu bé… Không
phủ nhận trong anh có chút chờ đợi, vì lẽ nào mà lại chờ đợi thì chính bản thân
anh cũng không hề hay biết…
Quảng Châu vào mùa lạnh bỗng trở nên u
buồn, mà vốn dĩ mảnh đất này luôn lặng lẽ bước theo dòng thời gian, mặc cho
ngoài kia những đô thị mải miết chạy theo phồn vinh nhất thời… Mãi về sau này,
khi đã có Sehun nhỏ bé trong vòng tay anh mới nhận ra cậu bé cũng như Quảng
Châu vậy, cứ lững thững như vậy mà bước vào cuộc đời anh…
-
Anh
đã không tìm em.
-
Chỉ
với một cái tên và cậu bắt tôi phải tìm ra cậu thì đúng là chơi khó tôi đó. –
Diệc Phàm khẽ nhếch mép.
-
Ngô…
Diệc… Phàm.
-
Tôi
cũng chẳng buồn thắc mắc vì sao em biết tên tôi đâu tiểu tiên tri ạ.
-
Đừng
yêu cậu ấy nữa.
-
Tôi
có thể hỏi em vì sao không?
-
Vì
Em yêu Anh.
Lần đầu tiên Ngô Diệc Phàm gặp Oh Sehun
tất nhiên là trên đất Quảng Châu, nhưng anh lại không hề biết Oh Sehun thực ra
đã rơi nhầm vào đôi mắt lạnh lùng của anh từ rất lâu rồi… Từ cái ngày anh đặt
chân lên đất Đại Hàn, cứ yêu lặng lẽ như vậy chẳng phải rất mệt mỏi sao? Vì cớ
gì mà chẳng thể ngăn bản thân lại cho đươc?
*******
-
Tôi
không biết chính xác em là ai và từ đâu đến, nhưng em không cảm thấy bản thân
quá khó hiểu sao?
-
Chỉ
vì anh không muốn tìm hiểu thôi.
-
Không
thể nói lại được em.
-
Anh
cứ biết rằng Oh Sehun rất yêu anh là được, dù rằng cậu ta biết anh đối với cậu
ta một chút tình cảm cũng không có.
Ngô Diệc Phàm khi nghe thấy câu nói đó
từ khuôn mặt xinh đẹp kia, bản thân thấy khó thở vô cùng… Đó là sự thật, đúng
là anh với cậu ta một chút tình cảm cũng không có. Vậy cớ sao anh lại cảm thấy
có chút gượng gạo trong lòng?
-
Em
đã từng nói, chỉ cần cứ yêu anh như vậy là được rồi, kể cả khi anh thậm chí
không biết đến sự tồn tại của em… Thế nhưng, Diệc Phàm à! Con người thật có
lòng tham không đáy, càng ở bên anh em lại càng muốn chiếm hữu. Có lẽ em nên về
thôi, trước khi không đủ sức chịu đựng nữa.
-
Cứ
ở đó đi… Em cứ ở đó mà yêu tôi đi.
********
Mùa đông năm đó không rõ vì lý do nào mà
tiết trời cứ thoang thoảng trộn lẫn mùi mưa diu nhẹ… Nửa mùi mưa của những năm
tháng cũ, đủ để một người nhìn lại quá khứ, đủ để người ấy đối diện với nó
nhưng lại chẳng đủ để con người ta đến được với nhau. Oh Sehun đã từng nói cậu
bé thích mùi mưa lạ của Quảng Châu… nó có hương vị của người cậu yêu rất nhiều.
Ngô Diệc Phàm thì lại tự hỏi từ bao giờ mà anh lại có mùi mưa của Quảng Châu.
-
Đến
giờ anh vẫn không hiểu vì sao em cứ thế xuất hiện ở cuộc đời anh, làm cho nó
đảo lộn tất cả so với vị trí ban đầu.
-
Bởi
vì anh anh đã để quên em và em thì không đủ kiên nhẫn để chờ đợi như thế.
-
Được
rồi, giờ thì anh phải chuộc lại lỗi lần với Oh SeHun đại thiếu gia như thế nào
đây?
-
Cứ
ở đó mà yêu em thôi. Nhiệm của của anh chỉ có thế.
Quảng Châu qua một mùa lạnh lẽo sẽ đến
mùa mưa sướt mướt. Căn hộ nhỏ nằm gần giữa trung tâm thành phố của Ngô Diệc
Phàm trở nên chật chội vì cậu bé bừa bộn Oh Sehun… Sehun vẫn cứ nhắc đi nhắc
lại việc người cậu yêu có mùi mưa của đất Quảng Châu, cũng không hoàn toàn là
mùi hương đó, nó là sự pha trộn giữa nửa mùi mưa và vị mật ong ngọt ngào… Ngô
Diệc Phàm chính là hũ mật ong lớn mà chỉ mình Sehun mới biết nó có vị như thế
nào…
End.
Fanfic by Shampoo
đọc xong cái này, em có cảm giác như nửa hiểu nửa không hiểu
Trả lờiXóachính xác là có chút khó hiểu nhưng lại không muốn hỏi cho ra để hiểu
dù sao thì cũng khâm phục cậu, Oh Sehun :)
ss ơi. ss có viết tiếp KrisHun k ạ. em rất thíc fic của ss XD
Trả lờiXóa