Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Valentine Giữa Hà Nội - Sài Gòn




Valentine giữa Hà Nội – Sài Gòn

     Người ta thường nói những kẻ tham vọng sự nghiệp nhiều sẽ khó tìm thấy tình yêu đích thực của riêng mình, không biết rằng điều đó là đúng hay sai vì đó với một cô gái trẻ như tôi thì trải nghiệm ở cái cuộc đời này chưa đủ để thấm được điều đó. Nhưng sự thật là tôi đang tham vọng. Một người Hà Nội và những ước mơ trên mảnh đất Sài Gòn. Chính vì vậy, valentine với tôi gần như chỉ là một đề tâì để thiên hạ bàn tán, giống như bao nhiêu đề tài khác, như mọi ngày khác.

     Valentine là những nhày rét mướt với cơn mưa bụi dai dẳng cả một ngày trời, Hà Nội những ngày giữa tháng hai thường là sau đợt nghỉ tết Nguyên Đán, cả một thành phố uể oải bắt nhịp vào công việc mưu sinh. Mệt mỏi và chậm chạp. Sau này khi đến Sài Gòn tôi mới hiểu rằng chính cách sống chậm chạp và hoải cổ của chất người Hà Thành ngấm sau trong con người tôi đã làm cho việc thích nghi với mảnh đát gấp gáp, nhộn nhịp trở nên khó khăn. Khi còn là một cô bé, cái tuổi chưa kịp hình thành những tính toán cho sự nghiệp tương lai tôi thường mơ ước sẽ có một cậu trai nào đó tặng cho mình một món quà chẳng hạn… con gái luôn mong muốn được quan tâm và yêu thương. Lớn hơn một chút, khi những tiểu thuyết về chuyện tình đẹp chỉ có trên trang giấy ngấm vào tâm hồn thì cái mơ ước thưở nhỏ trở thành một điều gì đó giống như mơ ước về tình yêu thật đẹp của tôi được đem cất giấu ở nơi sâu thẳm nhất mà sau này tôi đã quên mất nó.

      Valentine là ly cacao nóng hổi mà tôi tự thưởng cho mình kèm với một ngày lười biếng sách vở, nằm dài trên đi-văng lắng nghe những giai điệu nhẹ nhàng dì hát trong bếp. Có đôi lần tôi hỏi dì về ngày valentine đáng nhớ nhất của dì thì chỉ nhận lại được tiếng cười giòn tan kèm theo câu nói tôi đã thuộc lòng…

“Với dì, ngày nào cũng là valentine.”

     Tôi biết dì luôn chờ đợi một điều gì đó, có những lời nói trở thành một tâm niệm để sống và dì thì cứ mãi chờ đợi, gần nửa của đời tàn sắc trong căn hộ nhỏ gần Hồ Tây, dì cứ im lặng như thế mà mòn mỏi cả một thời xuân sắc. Tôi yêu dì đến mức đôi khi muốn bùng nổ vì những tâm tư dì cố kìm giữ, những hi vọng dì cố mang theo. Thế nhưng còn bao nhiêu valentine như thế này nữa? Từ đó tôi mệt mỏi với mỗi lần valentine đến…
      
      Ngày tôi quyết định làm hồ sơ thi đại học ở Sài Gòn, sau nhiều ngăn cản với đứa cháu bướng bỉnh dì đành bất lực và kể cho tôi mội câu chuyện nhỏ, một lời nói ngắn gọn đơn giản đã gim chặt dì với những ước mơ không thể với tới…

      Năm tôi mới mới một tuổi và dì vừa tròn mười tám, mẹ tôi ra đi bỏ lại đứa cháu nhỏ cho dì, có lẽ muốn hay không dì cũng không còn sự lựa chọn nào khác là nuôi nấng nó như một trách nhiệm. Dì bỏ lại một tình yêu mới chớm, dì đủ mạnh mẽ để hiểu rằng khi có tôi, hạnh phúc về một tình yêu gần như không thể với dì. Hà Nội những năm chín mươi với những dị nghị và miệng lưỡi của nó đủ cay đọc để nhấn chìm cuộc đời của một cô gái trẻ như dì… Và tất nhiên, valentine là một ngày xa lạ lắm với dì. Rồi người đó cũng rời xa Hà Nội đến một nơi nào đó, tất cả những gì còn lại cho dì là một lá thư với một bông phượng vĩ đã ép khô từ lâu. Dì không cho tôi xem lá thư đó, tôi cũng không đủ nhẫn tâm để tò mò, chỉ biết rằng có một lời hứa nào đó, một ước hẹn nào đó, một tình yêu nào đó đủ lớn để dì chờ đợi…

     “Hà Nội, ngày 14 tháng 2 năm 1995
                            Yêu em!”

       Dì nói với tất cả những bà nội trợ ở quanh khu phố này rằng: dì có một gia đình nhỏ, một đứa con gái đang học và làm việc trong Sài Gòn, nó chưa đủ lớn để tìm kiếm hạnh phúc đích thực dành cho bản thân nó, nhưng nó biết trân trọng những gì mình có và biết vun đắp cho tương lai của mình. Dì nói về nó bằng tất cả những gì tự hào nhất. Nhưng dì chỉ giữ cho riêng mình một bí mật nhỏ mà ngay cả tôi cũng không thể biết.

       Từ đó valentine lại dấy lên trong tôi những cảm xúc lạ ở một mảnh đất khác, nơi đây không giá lạnh, không mưa phùn, không cacao nóng và câu hát mượt mà của dì, tất cả chỉ vỏn vẹn trong một cuộc điện thoại nhưng tình yêu Hà Nội, tình yêu với người dì tuyệt vời của tôi đã được gói gém đầy đủ nhất và gửi tặng cho Hà Nội, gửi tặng của Sài Gòn…

“Valentine vui vẻ, con yêu dì lắm”

“Ngốc ạ, ngày nào với dì cũng là valentine, dì cũng yêu con”



Mạn Ngọc


Bí Mật Của Sự Im Lặng



                                                  Bí mật của sự im lặng



-          Đừng có nghĩ rằng mày lúc nào cũng đúng, đôi khi lời nói cũng biến mày thành kẻ sát nhân đấy!

-          Vậy sao? Tao chẳng quan tâm, ai muốn chết cứ việc chết, nếu như không sống nổi với những điều tiếng do chính mình gây ra.

Nó nói rồi ngúng nguẩy uống hết ly trà sữa, tính cách của Lynn là sự hòa trộn không nhuần nhuyễn cho lắm giữa hai nền văn hóa Á-Âu. Nó mang quốc tịch Đan Mạch nhưng lại sinh ra và lớn lên trong xã hội Việt Nam trong một gia đình nửa Âu nửa Á. Chính vì vậy nó suy nghĩ dân chủ nhưng … lại tọc mạch y hệt những bà nội chợ nhiều chuyện.

Tôi và nó gặp nhau trong một lần chọn sách ở phố Đinh Lễ nhưng thật sự quen nhau là khi tôi vào Sài Gòn trong một quán café. Đôi khi nghĩ lại tôi cũng không thể hiểu sao một đứa trầm lặng như tôi lại chơi được với nó… Với những cách nghĩ, cách sống tốc độ hơn tôi rất nhiều.

Quay trở lại với câu chuyện của chúng tôi, dạo này Lynn khá quan tâm đến một đứa con gái mới chuyển từ khoa Đông Phương Học sang khoa chúng tôi. Đó là một cô bé xinh xắn, có vẻ như là dân tỉnh lẻ nhưng lại có phong cách khá “thành phố”, tôi không có ý phân biệt gì ở đây nhưng thật lòng mà nói tôi không mấy yêu mến những cô gái sẵn sàng từ bỏ gốc rễ của mình. Cô gái đó khá trầm lặng trong lớp, điểm này thì giống tôi và ngược lại hoàn toàn với Lynn, nhưng có cái gì đó trong tôi nhận thấy đó không phải là một cô gái đơn giản, suy nghĩ này thì tôi với Lynn giống nhau.

Lynn xinh đẹp nên thường không thích những cô gái xinh đẹp, ban đầu tôi nghĩ đó là lý do Lynn không thích cô gái kia, nhưng suy cho cùng thì Lynn cũng khá thân thiết với mấy cô nàng nổi tiếng ở trường. Lynn không thích những cô gái trầm lặng trong lớp vì Lynn nghĩ chính vì vậy họ luôn thu hút mọi ánh nhìn, nhưng ai cũng biết Lynn rất coi trọng tôi. Cuối cùng, tôi quyết định chỉ lắng nghe những câu chuyện của Lynn về cô gái đó và không bình phẩm, không tham gia hay đóng góp ý kiến. Thế nhưng dạo này Lynn tìm hiểu được một số thứ hay ho về cô nàng xinh đẹp đó, tất nhiên là tôi tò mò, tôi cũng là con gái mà. Từ việc một cô gái Miền Tây nghèo khó đến việc chẳng ai hiểu tại sao cô gái đó lại có thể ngày ngày đi xế hộp đến trường và cả những chàng trai mà chưa thuộc mặt đã được thay thế, mà đúng ra không thể gọi họ là “chàng trai” được.

Sài Gòn là mảnh đất như thế nào thì có quá nhiều câu chuyện về nó, chẳng con mèo nào lại chê mỡ, dù rằng để có được miếng mỡ đó nó phải trả giá những gì. Nhiều người lên án họ về đạo đức nhưng suy cho cùng người ta có vốn là tiền mặt thì người ta dùng tiền mặt, còn họ, họ có vốn mà ông trời ban cho thì sao phải cất đi? Họ phải đầu tư theo kiểu “bậc thang” có nghĩa là khi họ chỉ có thân hình và khuôn mặt mộc mạc của người miền quê, họ sẽ “yêu đương” với những anh chàng bình thường mà đôi khi để chu cấp cho họ thì những anh chàng đó phải sống chung thân với mì gói. Sau khi có một vẻ ngoài kha khá họ sẽ gặp được những anh chàng công nhân viên chức chán vợ nào đó, cứ như thế là vươn tới những đại gia mà trong thời buổi kinh tế suy thoái này đám người đó vẫn phải đau đầu suy nghĩ xem tiêu tiền vào việc gì cho đỡ thừa mứa… Ôi! Bệnh nghề nghiệp của tôi nó lại dâng lên, đấy là lý dó tại sao những bà mẹ vẫn thường nói với con trai cưng của họ là đừng lấy vợ làm nghề báo…

-          Kim! Mày nghĩ thế nào?

-          Tao chẳng nghĩ thế nào cả!

Lynn tặc lưỡi rồi hướng đôi mắt xanh biếc của nó ra ngoài cửa sổ.

-          Mày chẳng bao giờ để ý chuyện gì cả, tao nói với đầu gối còn sướng hơn, mang tiếng cùng một khoa lại còn chơi thân mà mày chẳng giống tao gì cả.

-          Giống cái tính nhiều chuyện của mày á?

-          Không phải móc nhau, nhưng sau này không nhiều chuyện không kiếm được việc đâu mợ trẻ.

Nó lè lười rồi lại say sưa nhìn ra cửa sổ, tôi cũng phần nào hiểu ra nó quan tâm quá nhiều đến câu chuyện của cô gái đó quá nhiều vì điều gì.

-          Nhà văn viết báo, nhà báo viết văn bây giờ là chuyện quá bình thường rồi Lynn ạ, tao không làm báo thì tao viết văn, đằng nào thì cái ngành này về sau chẳng treo bằng lên mà ngắm.

-          Ờ! Tao treo bằng nhưng mày thì chưa thấy bằng đâu đã thấy ông bà già rục rịch hết toàn soạn này đến công ty kia rồi, lo quái gì treo bằng.

Tôi không trả lời nó, tôi không phủ nhận lời nó nói, tôi không có khả năng quá vượt trội so với cả cái khoa này, cả cái trường này nhưng việc thất nghiệp là không có trong danh mục tương lai… Chỉ đơn giản là những mối quan hệ.

-          Mày với thằng bên Du Lịch thế nào?

-          Chẳng thế nào cả, tao cao hơn nó gần một cái đầu đấy mày.

-          Ơ! Hôm trước tao thấy nó đi với “con bé kia”

-          Con nào? Thật à?

-          Ơ! Tao tưởng mày không quan tâm.

-          Bỏ đi! Giờ quan tâm! Sao chúng nó đi với nhau?

-          Không rõ, hình như cãi cọ gì đó, rồi vùng vằng mỗi đứa một đường, chàng của mày có vẻ xin lỗi nó gì nó thì phải.

-          Lại chuyện gì vậy?

-          Tao cũng không rõ, hôm trước làm ca tối, thấy nó ngồi một mình, cũng tội tội, hình như nó có chuyện gì thì phải…

-          Bồ đá, bồ bỏ, hay “gậy chống lưng” bị vợ nhốt ở nhà… nhiều lý do lắm.

-          Lynn! Bỏ cái kiểu xấu tính đấy đi, mày biết gì về người ta.

Nó nhún vai rồi quay ra phía khác, đôi khi tôi thấy dường như Lynn biết nhiều về cô gái đó hơn tôi nghĩ, nhưng lại càng phải thắc mắc vì sao Lynn quan tâm đến cô ta như vậy.

-          Này! Hỏi thật, mày với con bé đấy làm sao mà mày để ý nó quá thế?

-          Chả sao! Tao ghét nó.

Lần đầu tiên tôi thấy Lynn ghét một ai đó, Lynn mà tôi biết tính cách có chút ngang ngược nhưng ruột để ngoài da, nó bực tức rồi quên ngay chứ không quá để bụng đến mức phải ghét bỏ ai đó. Giữa nó và cô gái kia có một điều gì đó mà nó đang giấu tôi, có một chút tò mò và tức tối khi tôi và nó có những bí mật, nhưng chính tôi cũng còn giấu quá nhiều chuyện về gia đình mình với nó.

Sài Gòn là nơi mà tôi sợ nhưng vẫn phải dấn thân vào, tôi yêu cái đằm thắm của Hà Nội nên chẳng thể vội vàng với nhịp sống Sài Gòn, tôi yêu cái khắc nghiệp của Hà Nội mà chẳng thể quen được với việc quanh năm ngày tháng ở đây chỉ có một cảm giác. Nhưng đây lại là mảnh đấy “màu mỡ” minh chứng là kẻ cổ hủ như tôi cũng không thoát được sự cảm dỗ ngọt ngào của nó. Nhắc lại chuyện cô gái lạ mà dạo này lại quá ảnh hưởng đến cuộc sống của hai đứa chúng tôi, có một sự thật mà ai cũng nhìn thấy đó là cô gái xinh đẹp có đang sống trong sự bao nuôi của “một vài kẻ thừa tiền”, sáng nay tôi và Lynn nhìn thấy cô nàng tay trong tay với một “anh chàng” mà cả hai đứa chúng tôi đã từng gặp trong một cuộc phỏng vấn doanh nhân thành đạt, chỉ có điều câu đầu tiên của chúng tôi với “anh chàng” đó là CHÁU CHÀO CHÚ.

 Buổi tối sau khi hoàn thành ca chiều, tôi mệt mỏi về nhà và tiếp tục cuộc chiến với những con chữ và câu văn. Lướt qua vài bài báo tôi chợt nhận ra rằng có quá nhiều bài báo viết về những cô gái “chân dài” và những “đại gia” nhiều tiền. Từ những cô hoa hậu, người mẫu như cô nữ hoàng, nữ vương nào đó nhưng liền phái sau chức danh cao quý kia là hai từ “nội y” với phát ngôn hết hồn khẳng định vị trí của cô ta bằng việc chỉ “đại gia” mới lọt được vào mắt xanh của nàng và cả những cô sinh viên như chúng tôi nữa chứ. Tôi chợt nhớ ra, mắt Lynn màu xanh đó, thế mà anh chàng sinh viên khoa Du Lịch hết sức bình thường, thậm chí còn thấp hơn nó vẫn lọt được vào đấy thôi. Ôi! Đúng là người ăn không hết, kẻ lần không ra…

Lynn nhắn tin cắt ngang suy nghĩ dài dòng của tôi.

“Mày đến đây ngay cho tao”

“Mày ở đâu mà đến”

“Diamond, tầng bán quần áo ý”

“Tao không mua bán gì nữa đâu đấy, đang viết bài, lúc khác”

“Mày không đến thì không yên với tao đâu”

Tôi không nhắn tin lại, thay đồ rồi dắt xe phóng lên đó, cái nơi của tầng lớp trung lưu đến thượng lưu mà thường thì dân thường chỉ vào đây cho mát và tiện giải quyết vấn đề tế nhị. Tôi sống giữa hai tầng lớp đó, cuộc sống nằm giữa giàu có và nghèo nàn. Một cô bé sáu tuổi mà ngày nào cũng được bố đưa cho năm mươi nghìn chỉ để dùng vào những việc tiêu vặt ( tôi còn nhớ những năm chín mươi thì năm mươi nghìn không phải số tiền ít ỏi ), nhưng lại có thể hiểu được đó là số tiền quá nhiều với người mẹ đáng thương thậm chí đã phải từ bỏ việc nuôi con mình. Dần dần tôi nhận thức được sự khác biệt giữa hai tầng lớp xã hội này, kẻ thừa người thiếu, chỉ đơn thuần thế thôi.

Tôi đến nơi. Trèo lên tầng Lynn nhắn tin, tôi nhìn thấy nó, cũng kịp nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc ở phía ánh mắt nó hướng về và tất nhiên… cả cô gái đi cùng ông ta. Tôi lặng người.

                                                         *****************

-          Mày biết chuyện này lâu chưa?

Tôi hỏi nó khi cả hai đã ngồi trong quán café quen thuộc trên đường Nguyễn Đình Chiểu ở quân ba.

-          Trước lúc con kia chuyển sang khoa mình.

-          Sao không nói gì với tao?

-          Tự hào lắm ý mà khoe.

-          Mày định thế nào?

-          Chẳng thế nào, kệ thôi!

-          Cũng đúng, mày chẳng làm được gì, tao cũng thế, ai cũng thế, đấy là quy luật rồi mày ạ, có cung thì ắt có cầu.

Cả hai chúng tôi im lặng, thật lòng chẳng ai muốn nhắc đến cái chuyện không hay ho đó, nhưng như tôi đã nói và như Lynn đã nghiệm ra, đó là lẽ dĩ nhiên của cuộc sống này, chúng ta không có quyền và cũng không thay đổi được điều gì. Có những điều mà đạo đức lên án nhưng xã hội lại âm thầm chấp nhận và ủng hộ. Người ta chửi bới hay chậc lưỡi tiếc cho hạnh phúc gia đình  nào đó khi có một sự tham gia của một người không được chào đón, nhưng chẳng thể nào ngờ và không khi nào chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình trong trường hợp gia đình mình nằm trong cái vòng “cung và cầu” kinh khủng đó. Tôi và Lynn có thể không phán xét, nhưng miệng lưỡi, nhất là của những người Á Đông như chúng ta thì có. “Họ” kinh doanh bằng số “vốn” sẵn có của mình, tất nhiên không ai có thể tham gia vào, nhưng đã là kinh doanh thì không thiếu những phi vụ thất bại và đôi khi cả chì lẫn chài rủ nhau đi hết.


Mạn Ngọc

Cafe Sứ Của Ba Tôi


                          Café sứ của ba tôi

        Cả tuổi thơ của tôi gắn liền với mùi hương café dịu dàng phía đầu giường của ông – người mà tôi tôn kính gọi là ba. Có những mơ mộng của một đứa trẻ biến ông thành một hũ café lớn trong mắt tôi… Thế nhưng tôi không thích café cho lắm, như những đứa cùng trang lứa, tôi không thích những vị đắng mà mãi về sau này tôi mới ngấm hết vị đắng của café… của cuộc đời.

        Ông thường ngồi thật lâu bên chiếc dương cầm cũ… ông ngồi rất lâu, chôn thật sâu những âm thanh đẹp não nề và cả những suy tư mà một đứa trẻ như tôi không thể hiểu được. Ông hiền lành lướt nhẹ trên những phím đàn đã ngả vàng. Đúng. Ông lướt nhẹ trên chúng, cả cơ thể đầy lịch lãm của ông lướt nhẹ trên chúng và cả tâm hồn sâu thẳm của ông lướt nhẹ trên chúng… Những âm thanh từ ông thoáng hương nồng nàn của café sữa… Chúng cứ dịu dàng và nồng đượm như thế và ôm ấp tuổi thơ tôi vào lòng.

        Ông là con người của âm nhạc. À! Không! Đúng hơn thì ông là người tạo ra âm nhạc… Tôi thích chiếc ghi-ta treo trên tường trong phòng khách của ông, nó có màu nâu vàng, cái màu luôn làm tôi nghĩ đến ông, những sợi dây được căng lên chính xác đó luôn làm một đứa trẻ như tôi thắc mắc vì sao chúng chỉ nghe lời ông mà cất lên những âm thanh kì diệu như vậy… kì diệ như chính con người của ông…

        Rất lâu về sau, mỗi lần nghĩ về ông, tôi không sao thoát ra khỏi giấc mơ êm đềm mà ông đã ban tặng cho tuổi thơ tôi, cho kí ức về vùng đất vàng ươm bên dưới bầu trời trong vắt và cả vị café thơm ngọt ngào với nụ cười in đậm vào khoảng chân không trong tâm hồn tôi… Tôi là đứa trẻ biết chấp nhận sự thật và học cách đối diện với nó, tôi đã thường tâm sự với bà – người mẹ hiền đáng thương của tôi, tôi kể cho bà nghe về ông, tôi nói với bà rằng ông tuyệt với thế nào khi ông đàn, nói cho bà biết rằng ông đàn cho bà, nói với bà ông yêu bà như thế nào và… nói rằng tôi yêu ông nhiều như thế nào… Bà luôn mỉm cười, nụ cười đẹp cho đến khi bà nằm xuống, nụ cười đó đã chôn chặt nụ cười của ông - nụ cười mang nhiều tâm tư u uất và cả những cố gắng chống chọi với cuộc đời của một người đàn ông sống vì đứa con gái bé bỏng…

        Sau này tôi mới hiểu tình yêu ông dành cho bà nhiều hơn nhũng điều tôi thường tâm sự với bà hay nói đúng hơn là tâm sự với chính mình… Ông đã gom nhặt toàn bộ dư vị và linh hồn của mảnh đất thơ mộng đó tặng cho tôi như một món quà chỉ có người cha mới có thể dành cho đứa con gái của mình. Ông đã sâu chuỗi những âm thanh mĩ miều tặng cho đứa con gái nhỏ bé, ông mang những nhạy cảm của chính mình để tạo nên tâm hồn lãng mạn của đứa con ông yêu thương vô ngần… Chỉ duy nhất một điều ông không tặng cho tôi nhưng tôi đã tự ý lấy nó từ ông cho riêng mình… đó chính là hương café nồng đượm từ tâm hồn trĩu nặng suy tư của ông… Tôi đã mang nó theo mình, mang nó trong tâm hồn mình, mang nó vào giấc mơ và chờ đợi một điều kì diệu nào đó sẽ chắp cánh cho chúng bay lên cao, bay đi nữa đến nơi ông đang mỉm cười hạn phúc để ông biết đứa con gái này đã làm được những gì, đã trở thành một con người như thế nào…

        Danh vọng nhiều quá, mơ mộng và cầu toàn nhiều quá đôi khi tôi không nhận ra chính mình… Linh hồn tôi được tạo nên từ những điều lãng mạn và đẹp đẽ ông ban tặng… thế nhưng có những dòng chữ tôi viết ra không có lấy một chút hương vị nồng đượm đó… không phải từ món quà tuyệt vời tôi nhận từ ông. Có những lúc tôi quên mất rằng có một đôi mắt đục màu thời gian theo dõi mình, tôi quay cuồng trong những thứ văn chương khó hiểu đến mức tôi – kẻ tạo ra chúng cũng không thể chấp nhận được. Tôi vô tình quên mất chú cá heo nhỏ nhắn trên cổ, con vật luôn hướng tới tự do và giải phóng… Tôi đã đem chôn cất những thứ cần phải được giải phóng. Và cứ thế như một con thiêu thân tôi lao vào cuộc sống, lao vào ánh sáng chói lòa của xã hội… để lại đôi mắt và mái tóc bạc đứng lại ngắm nhìn tất cả cứ băng qua, cứ vô tình như thể ông không tồn tại…

“ I’m sorry dad, blessing you…
   … For everything… “

         Tiếng nhạc từ một chiếc đĩa không vỏ, không tiêu đề vang lên, nó bóp chặt, thật chặt trái tim tôi khiến việc hô hấp trở nên gần như vô nghĩa… Đưa mắt về phía chiếc dương cầm phủ đầy bụi… tôi đã để bụ phủ đầy tâm hồn mình. Con người thật kì lạ, phải rất lâu sau, phải làm mất nhiều điều thật quý giá họ mới tìm được điểm dừng… Họ đứng đó nhìn lại phái sau, chờ đợi… ăn năn rồi lại chờ đợi và ăn năn…

 …………

           Tôi thích café, vị đắng ngọt ngào của nó, tôi thích những âm thanh não nùng của dương cầm, thích những nốt nhạc lãng mạn và phóng phóng của tây ban cầm… thích những gì chậm chạp giữa những thứ quá nhanh, thích một chút lắng đọng khi không gian xung quanh mình quá loãng… Còn nữa, tôi thích điểm sáng tuyệt vời của quá khứ khi tất cả đều hướng tới tương lai…

     … Hơi muộn để nhận ra mình đã sai lầm, hơi muộn để nhận thấy điểm dừng của tham vọng, thế nhưng giờ này tôi đã dừng lại… dừng lại để nhìn cả thế giới quay cuồng trong những gì tôi đã nhận ra…



Mạn Ngọc 

Tìm Kiếm


                                   Tìm kiếm

      Nó đã thần tượng và những tưởng tình yêu có thể đẹp như những câu chuyện nó đã từng đọc.

     Thế nhưng… thực tế ngược lại hoàn toàn.

     Sau tất cả những giấc mơ nó dày công vun đắp, đáp trả lại nó chỉ là một đúc kết khô khan.

     “ Tình yêu đẹp vốn dĩ chẳng bao giờ tồn tại”

      Nó hiểu được sự thật đó và bắt đầu không trốn tránh, nó thực tế hóa những viễn tưởng nó từng đặt ra. Và rồi khi nó giật mình nhìn lại … vẫn không ai ở bên cạnh nó.

      Khi thời gian và cuộc đời cứ túc tắc bước qua vô tư lự, nó vội vàng đuổi theo những danh vọng nó đặt, và rồi nó bắt kịp, dường như nó có tất cả, có tất cả từ sự cố gắng không ngừng nghỉ của nó, có tất cả bên trên những giấc mơ về tình yêu mà nó cố tình vùi lấp… Và rồi khi nó nhắm mắt lại, nó ngơ ngác tìm một chỗ bấu víu… thế nhưng nó vẫn chỉ có một mình.

      Rồi khi trái tim nó được chính nó phủ tấm vải trắng lên, để tang cho những hi vọng ngây ngô về hạnh phúc chỉ tồn tại trên những trang giấy, nó bỗng chạnh lòng lạc lõng giữa biến lớn nhưng trống rỗng…

      Được và mất, nó cũng không biết rốt cuộc nó được những gì và đã đánh mất những gì, hoặc giả… nó chưa được gì cả và cũng chẳng có gì để đánh mất. Nó mỉm cười chấp nhận sự vô vị trong cuộc sống của chính mình.

      Và thế rồi nó gặp anh, anh đã đổ thẳng vào cuộc đời trong vắt của nó màu đen xì bẩn thỉu. Và từu đó cái cuộc đời của nó bắt đầu có màu sắc. Với nó anh như một sinh vật lạ, lạ từ nụ cười ấm nóng, lạ từ ánh mắt ướt dịu dàng, lạ từ vòng tay chắc chắn, lạ từ mùi oải hương lẫn trong khói thuốc. Thế là nó cuống cuồng bới tung những gì nó đã vùi lấp và ngớ ngẩn ôm lại thứ giấc mơ viển vông đó.

     Nó “yêu” anh. Ôi! Ngu xuẩn như thế đấy, nó cố gắng vùi lấp cái từ đó đi và bây giờ chỉ vì hình bong đó nó bỗng mải miết tìm kiếm lại.

      Nhưng nó biết, anh không yêu nó, đôi mắt, nụ cười và tất cả những gì thuộc về anh nó không thể chạm tới, nó lại sợ hãi nhận ra nó vẫn đứng một mình trong bong tối, nó mệt mỏi gượng cười, bới tung những cảm xúc không xác định để lại vùi lấp giấc mơ đó… cùng với trái tim giờ đã vá chằng chịt…

      Nó choàng tỉnh trong một cơn một mị, ngơ ngác đi tìm một hơi ấm cho mình, đáp trả nó chỉ là những tiếng tút dài bất tận, nó co ro cố ôm ấp lấy cơ thể lạnh lẽo của mình, lờ mờ cảm nhận hơi ấm anh đang dành cho ai đó.

     Nó gục ngã bên lề đường, đưa mắt nhìn mọi người vẫn vô tình bước qua nó, đôi môi khẽ run run gọi tên anh giữa những âm thanh xô bồ át lặng đi tiếng nức nở vô vọng. Đôi mắt nó tưởng chừng như mù đi khi đôi môi nó hằng khao khát êm dịu đặt lên một đôi môi khác…

     Nó đứng dậy bước tiếp, nó lặng lẽ đứng nhìn anh từ bên ngoài cuộc đời của anh, cay đắng gim chặt tình yêu bẩn thỉu đó vào bên trong khoảng trống của linh hồn, nó không dám đến gần, không dám chạm vòa vì sợ anh sẽ lại ném vào cơ thể không lành lặn của nó những ánh nhìn ghê sợ ấy. Nó. Bất lực với tình yêu của nó.

      Cái ngày mà nó gói gém trái tim mình đem đến cho anh, anh dường như muốn phỉ nhổ vào nó, phỉ nhổ vào mơ ước nó vừa ngây thơ tìm kiếm lại. Nó đánh rơi trái tim đó, không còn muốn nhặt lại những mảnh vỡ vụn nát, nó lạc lõng vào thế giới đau khổ mà nó không thể tưởng tượng ra trước đó.

      Rồi. Rất lâu về sau đó, nó nhận ra một điều. Khi anh cười, đôi môi nó vô thức cong lên… Khi anh hạnh phúc ôm ai đó vào lòng, lồng ngực trống rỗng của nó bỗng dưng ấm lại… Khi anh mệt mỏi, nó lại lăng xăng dọn dẹp những thứ vướng bận chân anh… Khi anh ném về nó những ánh nhìn ghê tởm nó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh… Nhưng nó nhất quyết không rời xa anh, niềm hạnh phúc duy nhất của nó là được đứng từ xa ngắm nhìn anh hạnh phúc.

      Đến lúc đó, nó chợt nhận ra, tình yêu mà nó luôn tìm kiếm thực ra chính là đây. Một tình yêu tuy không nguyên vẹn nhưng là một tình yêu đẹp. Nó vui vẻ nâng niu như một đứa trẻ cố giữ đồ chơi, mặc dù nó biết xung quanh nó vẫn không có ai đưa tay về phía nó, nhưng nó không sợ hãi, nó chỉ khóc vì nó hạnh phúc với hạnh phúc nhỏi nhoi noa tự xây dựng lên.

      Và… anh vẫn không biết, không biết những nỗi niềm đáng thương này của nó, anh vẫn dày vò nó bằng những lời nói hay đơn giản là ánh mắt khinh bỉ dành cho nó cũng nức nở trong im lặng vì thấy mình nhục như một con chó.

      Đúng! Nhục như một con chó!

     Một ngày cách đây không lâu, có một thiên thần vô tình rơi xuống trái đất, đáng thương thay  cho số phận của thiên thần đó, một tình yêu nó cứ mãi tìm kiếm trong vô vọng, bao nhiêu cay đắng tủi hổ nhưng phía cuối con đường vẫn không ai dang rộng vòng tay đón nó.

      Nó mỉm cười khi anh bất ngờ gọi tên nó, niềm hạnh phúc nhỏ bé như vỡ òa, nước mắt nó lăn dài trên gò má, nó đưa tay quệt ngang mắt, bàn tay nó đẫm máu hòa lẫn với nước mắt trong suốt, ý thức của nó mờ đi, sau cùng nất cả những gì nó còn thấy là vòng tay ấm áp nó hằng mơ ước. Nó chìm vào vô thức.

     Khi nó tỉnh lại, hạnh phúc vô vàn khi thấy anh ở đó, lo lắng nhìn nó như thể nó là người anh yêu nhất trong cuộc đời. Nó chạm tay vào gương mặt tưởng chừng như không bao giờ gần nó đến thế, nó mỉm cười khi nước mắt không ngừng đuổi nhau.

    “ Anh không biết đúng không? Em yêu anh nhiều lắm, anh sẽ không biết đúng không? Em đau lắm! Anh sẽ mãi không hiểu đúng không? Em chỉ có một mình thôi. Nhưng xin anh, hãy cho em một mình để yêu anh mãi mãi…”

     Hai chữ “mãi mãi” khép lại, bàn tay nó nặng nề rơi xuống, đôi mắt trĩu nặng, trái tim nó ngừng đập… Đúng… Trái tim nó đã ngừng đập từ rất lâu rồi.

    “Hãy cho em một mình để yêu anh mãi mãi”

      Anh ngơ ngác nhìn người ta phủ khăn trắng lên khuôn mặt xinh đẹp của nó, trái tim anh khi ấy bỗng hẫng một nhịp…



Ceres